Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (623) Gặp Em Hôm ấy tình cờ gặp được em Hương hoa thơm ngát, mắt môi mềm Long lanh sắc mộng bầu phơi nguyệt Rạng rỡ khung tầng ánh trải đêm Cảm xúc ngân nga lâng cõi tận Mơ màng. trăn trở dậy bao niềm Nhìn ai cảm thấy hồn xao xuyến Điệp khúc trăng lòng buộc ý thêm! Nguyễn Thành Sáng Từ Dạo Gặp Anh Buổi tiệc tân gia gặp được anh Nghe lòng quyến luyến sợi long lanh Thương hình tối đến mây lơ lửng Tưởng bóng đêm sang gió phạch phành Có phải tơ hồng đan chỉ thắm Hay là nguyệt lão kết tình xanh Mà sao cứ mãi hoài vương vấn Phấn chấn con tim phả trướng mành. December 11, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (624) Đêm Đen Khắp cả khung trời giăng kín mây Vạn sầu ảm đạm kéo về đây Phủ bề không ảnh, sương mờ đậy Lấp ánh trăng đêm, bóng tối ngầy Gió mạnh đong đưa không thoáng đẩy Áng mờ đùn đẩy chẳng trôi bay Cho đêm lạnh lẽo mờ không thấy Cuốn trói linh hồn kẻ luỵ ai! Nguyễn Thành Sáng Canh Khuya Réo rắt côn trùng dạ xốn xang Lam vầng chuyển động phủ trăng đang Phai hình nhạt nhợt rơi triền núi Trải bóng mờ lu nhuộm sắc tang Tí tách mưa giăng buồn ảo ảnh Lơ thơ gió thổi buốt hào quang Hoen mi thổn thức duyên phần bạc Tựa cảnh canh khuya luống võ vàng. December 11, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (625) Nỗi Niềm & Vương Vấn Chợt chấn động! Nghe “Ai” chờ đợi Mảnh hồn linh vụt tới xé màng Nhập thời tiền kiếp vào thân Nhẹ nhàng ngày tháng khảy đàn ru êm! Từ dạo đó đêm đêm thao thức Cảm thấy như nhói nhức trong tim Bóng hình yêu dấu thuyền quyên Chập chờn trí não, chẳng yên cõi lòng Trước nghịch cảnh bềnh bồng sóng nước Nghĩa thâm tình tha thiết thê nhi Quyện hòa vương vấn mộng thì Khiến hoài trăn trở, ủ ê sớm chiều! Nương sức gió, cánh diều rộng trải Tiếng du dương khẽ rải trên đường Phôi phai khắc khoải u buồn Lần theo lồng lộng trải hương cuộc đời Gieo thơ thắm tìm vui khuây khoả Dưỡng hạt mầm mong có trái ngon Mê say cặm cụi sớm hôm Cố dùng nét bút vẽ tròn ánh trăng Trau chuốt lảy cung đàn điệp khúc Bóng thời gian từng phút dâng cao Khi như gió thổi xạc xào Lúc tràn sóng dậy, cuộn trào nhấp nhô Chẳng mụ mị, vật vờ dã dượi Chẳng quay cuồng nông nổi, mông lung Chỉ đây một mảnh linh hồn Bước chân đá sỏi tìm lên phẳng bằng! Có những lúc lâng lâng dào dạt Cả nỗi niềm chất ngất mê say Bức tranh khoảng trắng còn dầy Sá gì mệt mỏi ngừng tay vẽ hình Có những lúc thình lình mưa đổ Sấm sét trời gợi nhớ thuở xưa Biết bao gian khổ đẩy đưa Bâng khuâng da diết dây dưa vướng sầu Có những lúc ngọt ngào năm cũ Chậm từ từ vần vũ tâm tư Nửa đau, nửa tiếc, nửa mơ Lang thang phố chợ thẫn thờ luyến lưu!… Nhìn trước ngõ âm u phủ lối Gây não nề tăm tối bao quanh Nấu nung lặng lẽ âm thầm Đốt dần ngọn lửa phả tan mịt mù Vào ảo ảnh trải thơ lai láng Phôi phai niềm hụt hẫng gió mây Hòa thêm nỗi nhớ về “ai” Không gian diệu vợi duỗi bay “kiếm tìm” Cố mong tìm cho tim thôi nhói… Gặp nhau rồi vời vợi ngóng trông Đậm đà ấp ủ cõi lòng Mà ôi! Phải chịu cách dòng sông xa Phải chịu cảnh trăng tà khuất núi Phải âm thầm rười rượi nhớ thương Đêm nghe tí tách hàn sương Ngày treo nhung nhớ về phương nghìn trùng… 8/6/2018 Nguyễn Thành Sáng Thuyền Tình Lỡ Chuyến Chau mày ngọc mông lung khói quyện Bóng lập lờ hư huyễn luyến vương Lỗi cung lẩy điệp nghê thường Hồn buông lởn vởn dặm trường đa mang Đò trễ chuyến bẽ bàng uất hận Đoá thuyền quyên luẩn quẩn chữ tình Hàn sương nhểu giọt rung rinh Nẻo đời thăm thẳm lộ trình cách ngăn Nơi trần thế vết hằn sầu vọng Điệp tri âm lạc mộng đăm chiêu Nợ xưa như sợi dây diều Gió treo lồng lộng liêu xiêu vật vờ Niềm quạnh quẽ thẫn thờ hoang vắng Phím dây chùng cay đắng dáng hoa Dư âm ray rứt nhạt nhoà Tóc mềm rũ xuống, vỡ oà trong đêm Tưởng tái ngộ dòng êm xuôi mái Tay đan tay nhân ngãi vui vầy Nào ngờ biển lặn ngất ngây Phượng loan hợp phố lầu xây tình hồng Còn riêng thiếp cuồng giông bão nổi Trâm lơ cài bó gối buồn xo Bụi trần tản mác co ro Nệm lẻ giày vò gương lược ngổn ngang Tê buốt giá lạnh loang trước bục Tiếng tơ đồng uẩn khúc truân chuyên Nửa trăng mòn mỏi đợi uyên Nửa khuyết phỉ nguyền kết tụ câu ca Nhưng khắc khoải phong ba nợ kiếp Vóc liễu gầy nối tiếp khổ đau U buồn da diết nhớ nhau Vành khuya chênh chếch dàu dàu cỏ cây Bờ héo hắt lắt lay dã thảo Vọng Lang Lang chao đảo nước ròng Muộn phiền trĩu gánh long đong Gieo chi cung oán tấc lòng lâm li Chàng ơi hỡi! Lụy vì số mệnh Ngưỡng oan gia lại lệnh biển trời Từ nay bèo dạt lá lơi Chỉ còn xướng họa hầu vơi nỗi niềm Bầu tĩnh mịch ánh liềm hiu hắt Ngọn đông phong se sắt non ngàn Tâm tư gửi chốn quan san Sơn khê tuyết phủ ngấn làn khoé mi Thiếp cứ ngỡ thiên di chung bước Vẹn câu thề hẹn ước đón nghênh Nay vầng mây xám bồng bềnh Dở dang trắc trở chênh vênh não nùng Thôi đành đợi tương phùng âm cảnh Hiện kiếp thời lấp mảnh tình "Ai" Đóm bay sao rớt dẳng dai Lững lờ hoa rụng, gót hài xanh xao Nén hạt lệ khép vào nhật ký Quãng hành trình vạn lý cô đơn Hẩm duyên lận đận tủi hờn Sáo ru xót dạ chập chờn cánh thu. December 12, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (626) Động Vật MÈO TRẮNG thu mình tránh gió đông BƯỚM XANH uốn lượn ghẹo hoa hồng CHÓ ĐEN lững thững ra khung cổng VỊT ĐỎ nhẹ nhàng lướt bến sông CỌP XÁM gầm gừ theo gió lộng HẠC HỒNG lờ lượn thả non bồng TRÊ VÀNG đầu bự trong thì rổng DƠI BẠCH tối về kiếm khoảng không! Nguyễn Thành Sáng Động Vật Vào Đông Giao mùa gió bấc phủ quan san Tuyết trắng lay phay quyện núi ngàn Sóc Đất đào hang chờ hạ tới Gà Gô đổi sắc đón đông lan Hưu Nai tích lá gian nan xót Cáo Đỏ săn mồi vất vả than Tạo hoá an bày trên vạn vật Vô thường cõi mộng chuỗi miên man! December 12, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (627) Mộng Mị Có phải vọng xưa nên mộng mị? Kéo hồn nhung nhớ trải chân đi Về nơi chốn cũ, ngày mơ chí Xa cõi phương đây, bóng nghẹn thì Gặp gỡ vấn vương, tình thắm thuý Chia ly khắc khoải, dạ sầu bi... Chợt đong ngọn gió, lay mành chỉ Trở giấc canh khuya chẳng thấy gì! Nguyễn Thành Sáng Mộng Mị Không gian quạnh quẽ phủ muôn nơi Gió thổi vi vu quyện góc trời Mắc võng sau hè hầu nghỉ dưỡng Khiêng giường mé sảnh há nằm chơi Lim dim gối tựa tay quân tử Lúng liếng môi kề cạnh biển khơi Chợt hạt mưa phùn chan ướt mặt Bồi hồi tỉnh giấc mộng buồn rơi. December 12, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (628) Thơ họa chuyện trò vui không đề Cha cha chả! Bửa nay bà lại Đứng ngoài sân lải nhải chọc tui Khiến cho đau đớn ngậm ngùi Nhớ tình thắm thiết mới hồi hôm qua.... Bà đưa mắt nhìn xa diệu vợi Đợi tui về để gởi cái thương Vậy mà nay bỗng hóa buồn Màn đêm giá lạnh tụ sương bốn bề Sao bà chẳng nhớ thề năm cũ Bà cùng tui ấp ủ trong tim Chiều chiều đôi cánh hồn chim Bờ sông ảm đạm ta tìm về nhau... NTS Em nào dám làm đau lòng Bậu Bởi tại vì cái giậu mồng tơi Nhìn sao mà nhớ quá trời Một thời kỷ niệm lại khơi trở về Em tâm sự não nề cõi dạ San sẻ niềm buồn bã trong em Ai ngờ lửa cháy phựt thêm Chọc nhầm ông kẹ nên rêm ba sườn Thôi thì lỗi toàn ương với nghạnh Để mình buồn hiu quạnh xác xơ Giờ em góp luật làm thơ Tặng anh những chuỗi mộng mơ phả tầng... TM
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (629) Thơ họa chuyện trò vui không đề Thoai! Thoai! Thoai! Bà đừng làm bộ Khúc nỉ non giả ngộ chọc tui Để rồi nghoảnh mặt nghiêng cười Móc lò ông kẹ và rồi kha kha Đàn một sợi ngân nga hai khúc Khúc ngọt ngào hạnh phúc ấm nồng Khúc kia gãy đoạn cong cong Khiến tui tê tái cõi lòng chịu thua Ôi! Yêu đương mới vừa tặng đó Lại bây giờ ngọn gió rung rinh Phải chi biết trước sự tình Ba mươi năm trước một mình quạnh hiu!... NTS Coai ổng vậy chớ chiều em lắm Muốn thứ chi đều sắm mua cho Đêm nằm ngủ ngáy phì phò Sáng chiều ngồi tám chẳng lo bạc tiền Bởi ta noái ổng hiền số một Đại trượng phu trụ cột đó đa Lâu lâu nổi cữ rầy la Chớ mà bụng dạ thiệt thà đó nghen Ối trời hỡi! Con phèn nó sủa Khách đến nhà đừng dũa em “xương” Mình đi lẹ lại đầu giường Móc vài chục triệu trong rương cửa buồng Rồi sẵn trớn đi luôn ra ruộng Cắt giùm em mớ muống rau lang Để em nấu đãi họ hàng Mừng ngày thằng Út rỡ ràng công danh Xong mình hãy vòng quanh qua phía Bên kia sông mời Tía sang chơi Ghé bên chú Tám em Hời Mời lơi vài tiếng rồi bơi xuồng về... TM
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (630) Thơ họa chuyện trò vui không đề Khặc! Khặc! Khặc! Bả quê một cục Lẻn ra sau lục đục một hồi Đợi mình hết bị bốc hơi Trở lên giả bộ cười cười khen khen Thiệt là xui! Con phèn chợt sủa Khách đến thăm nhằm bửa “đấu gươm” Biết mình lẹ trí tinh khôn Trọng gìn giữ tiếng tốt thơm cho nhà Bả chuyển tông hóa ra “Bạch Tuyết” Mình “Hùng Cường” lấm lét thủ vai Xí xô bả đứng ra oai Khiến mình rơi cảnh nhảy nai có cờ Được roài hé! Để chờ khách rút Trói bà treo trên nóc xà ngang Ra vô thọt lét nhiều lần Cho bà tận nhột, bỏ ăn gian chồng Thoai! Bây giờ cành hông cố nén Một chút đây! Hé hé biết nè Dẫu ngon thơm béo hơn chè Đừng mong tránh khỏi…mình à! Tha em… khặc! khặc! khặc!... NTS Trời chạng vạng nhá nhem nhanh thiệt Cứ vui xàm có biết gì đâu Mời anh Bảy với chị Ngâu Ở lại dùng bữa canh bầu cá rô Cá phơi nắng đem vô ướp mặn Hổm tát đìa có dặn con Tư Để dành mấy khúc cá ngừ Gửi đây hai ký còn dư chỗ nầy Nhờ anh chị vài giây phút rảnh Ghé đưa giùm cùng bánh chưng xanh Cho con Mén với nhỏ Oanh Nói là của vợ anh Thành Sáng cho Ồ quên nữa nãy lo tám mãi Mà chẳng hay anh Bảy hỏi chi? À thì em mới nhờ đi Mời vài hàng xóm chung ly rượu mừng Thằng Út Chót em từng nhắc đó Nay rạng danh thành phó tổng nha Con nòi cháu giống như cha Học đâu tiến đó thì là phúc hương... TM
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (631) Thơ họa chuyện trò vui không đề Chà! Bả lại dụng đường chiêu “tám” Rịch cà tang kéo chậm thời gian Rủ mời khách ở lại ăn Cho mình sốt ruột bừng bừng lỗ tai Khá khen nha! Bà hay lắm đó Biết thừa cơ mượn gió bẻ măng Dùng chiêu hóa hải di sơn Đẩy mình chới với rơi cơn não nùng À! Nghĩ coi! Cuối cùng cũng tối Khách cũng về, cũng trói được thôi Vậy thì kha khả cứ cười Cắn răng chịu đựng một hồi hổng sao Thêm bù lỗ bả cao tay ấn Kế nghi binh đánh chặn phủ đầu Một hồi treo tuốt lên cao Trên thì thọc lét dưới cào bàn chân Cho bị nhột một lần tới đỉnh Còn mình thì giả xỉn làm ngơ Chừng nào mình hỡi! Mình à Em giương cờ trắng…mới tha “xương” nhiều!... Kha! kha! kha! NTS Tiễn đưa khách đăm chiêu nghĩ ngợi Ảnh âm thầm ngồi đợi trong kia Nén chờ mãn viếng ra dìa Tam bành bùng cháy quét tia rực hồng Bởi ta noái! Có chồng đời khổ Mà hỏng chồng mang lỗ lao đao Bâng khuâng chân sáo nghẹn ngào Những ngại bước vào nửa muốn trốn luôn Bảo đảm ảnh ở buồng trông ngóng Giờ thấy mình, ảnh đóng đinh ngay Thẳng tay thọc lét đêm nay Lắc lư ngất ngưởng nghỉ cày chẳng chơi Ừm! Lưỡng lự nhờ trời thương xót Cản ngăn anh đừng thọc lét con Thà thân bầm dập nát đòn Chớ chiêu gãi nhột....híc..híc..híc....sẽ còn khổ hơn Hay giả bộ tủi hờn than vản Mắt láo liên trì hoãn tấn công? Dù chi cũng phận má hồng Hỏng lẽ cùng chồng giáp lá cà chăng? TM
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (632) Thơ họa chuyện trò vui không đề Khách đã về còn nàng đứng đó Mắt liếc ngang, lấp ló ngoài hiên Một hồi ngả ngả nghiêng nghiêng Thòi lòi chớp chớp, giả hiền, kêu đau Rồi lại tủ lấy dầu ngồi đó Vén nhái bầu cạo gió từ từ Nửa rên rỉ, nửa lừ đừ Gật lên gật xuống lắc lư đuôi gà… Cái chiêu nầy! Khà khà! Khó nhắm! Dễ dầu gì “say đắm” được ta Chẳng qua bụng muốn xin tha Nhưng hồn nữ tướng thà là phơi thây… Cứ bình thản…ra ngoài sau vách Mình kiếm dây thật chắc đem vào Giả đò bước thấp bước cao Đi gần lại bả…ngầu ngầu lơm lơm Đang đờ đẫn, từng cơn não nuột Bỗng dựng lên chạy tuốt ra hè Chưa chi mà bả đã tè Cả hai “cây sậy” thấy mà sợ luôn!... Kha! kha! kha! NTS Mặt tái mét chân luồn đám cỏ Trốn gốc me kiến đỏ kiến càng Từng con mò mẫm miệng hang Rồi đu lên bắp vế ngang sang đùi Như tên bắn nhảy lui ba bước Tay phạch phành từ trước ra sau Ui da kiến cắn quá mau Sưng vù loang lổ rát đau thấu trời Định nhảy xuống đặng bơi hầu thoát Đàn kiến đang thèm khát máu tươi Ai dè con Sún đứng cười Dưới giàn thiên lý treo ngươi tui nè Con khỉ nhỏ! Sao bè với ảnh Còn nhe răng chống nạnh chọc quê? Tủi thân ảo não ê chề Ngậm ngùi thất thểu lê thê gót hài Bỗng có tiếng của Ai mát ruột Tam Muội ơi! Leo tuốt lên đây Để xe Qua chở giải vây Cứu em thoát khỏi chỗ nầy hiểm nguy... TM
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (633) Thơ họa chuyện trò vui không đề Kha! kha! kha! Cái gì? Định thoát? Tui biết bà lẩn khuất ra đây Nên đi cửa trước vòng ngoài Đứng chờ chực sẵn gần hai giờ rồi… Ai ở đâu? Lôi thôi réo réo Hổng biết rằng cái nẻo sơn lâm Ta danh cọp xám có vằn Một mình bá chủ …mấy hàng mồng tơi Khách chốn lạ ghé chơi thì được Chớ tám tàng ta “luộc” đó nha Có nghe rõ thấu lời ta? Khôn hồn cút lẹ để mà toàn thân… Hụ..hụ..hụ..xe lăn chuyển bánh Thoắt cái phèo! Xa tận đằng kia… Mình ui! Hãy bước lại…dìa Xàn ngang đợi sẵn để…ca vài bài… Mình hù xong, vờ quay chỗ khác Hơi nghiêng đầu liếc mắt xem sao Ai dè bả đã té nhào Giẫy kêu phành phạch…thấy đau quá à!... Hì! NTS Định làm nũng lấy đà nhỏng nhẻo Trốn vài hôm đặng khéo nhắc anh Chim khuyên rổn tiếng chuyền cành Lia thia ấm chậu Bậu đành tâm sao? Ứa giọt lệ nghẹn ngào nức nở Khắp châu thân như vỡ nát tan Mảnh hồn chua chát miên man Phím tơ chưa chặt khô khan âm đờn Chân lê bước nửa hờn nửa tủi Trời tối dần lủi thủi trong mưa Tàu dừa vài nhánh đong đưa In hình cô quạnh bóng vừa xót xa Cơn gió thoảng hiên nhà gối bó Liếc qua song lấp ló ngẩn ngơ Người đâu mà lại hững hờ Để vợ ngồi chờ dưới lạnh sương giăng Hiện tình cảnh còn căng lắm há Thôi ngủ đây đợi quá canh ba Nếu mà ảnh hỏng chịu ra Thì mình leo cửa qua nhà anh Hai... TM
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (634) Thơ họa chuyện trò vui không đề Bả xỉu mớ lai nhai…nhõng nhẽo Muốn lại gần mình nhéo lỗ tai Để cho bả tỉnh vài giây Rồi đỡ bả dậy. ẵm ngay về nhà… Lại không dè bả ca vọng cổ Trong cơn mê đòi nhổ cây sào Tính chiêu xé vách phá rào Qua nhà Hai Sún…ôi đau! Quá trời Giữa trái tim của tôi khẹt lửa Nghĩa uyên ương hẹn hứa năm xưa Giờ đây gió dập mây đưa Khung trời tối sẫm cũng vừa khét đen Sao đành thế! Hỡi em yêu dấu Quên chuỗi ngày bạn bậu ái yêu Cái gì nàng muốn cũng chiều Cái gì nàng chọn cũng đều ô kê… Vậy mà nỡ kéo thề đỉnh ngọn Xé tan tành liệng chốn âm u Thôi thì cuốn gói đi tu Cho bà thỏa chí lính dù đi nha!... hự….hự….hự… NTS Trống khuya điểm canh ba đã báo Cửa im lìm chửa tháo cài then Thôi thì liều lĩnh một phen Lội sang hàng xóm mượn đèn phôi phai Cốc cốc cốc! Chị Hai ơi hỡi Tíếng bước chân, phấn khởi cõi lòng Dang tay vén cửa mành song "Đứa nào ở ngoải long nhong giờ nầy?" Dạ Tam Muội, em đây chị ạ Chuyện gia đình buồn quá chị ơi Cho em ngủ đỡ sáng mơi Chớ trời lạnh quá rã rời thân em Ý trời đất! À hèm sao vậy Giờ tối hù chạy bậy sang Qua Bộ em xích mích chuyện nhà Lang thang côi cút la cà đêm hôm? Cửa mở khóa chị ôm em khóc Lệ đắng cay vóc ngọc còn đâu Vì sao vướng mãi bể dâu Mười hai bến nước đục sâu dãi dầu... TM
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (635) Thuyền Tình Lỡ Chuyến Chau mày ngọc mông lung khói quyện Bóng lập lờ hư huyễn luyến vương Lỗi cung lẩy điệp nghê thường Hồn buông lởn vởn dặm trường đa mang Đò trễ chuyến bẽ bàng uất hận Đoá thuyền quyên luẩn quẩn chữ tình Hàn sương nhểu giọt rung rinh Nẻo đời thăm thẳm lộ trình cách ngăn Nơi trần thế vết hằn sầu vọng Điệp tri âm lạc mộng đăm chiêu Nợ xưa như sợi dây diều Gió treo lồng lộng liêu xiêu vật vờ Niềm quạnh quẽ thẫn thờ hoang vắng Phím dây chùng cay đắng dáng hoa Dư âm ray rứt nhạt nhoà Tóc mềm rũ xuống, vỡ oà trong đêm Tưởng tái ngộ dòng êm xuôi mái Tay đan tay nhân ngãi vui vầy Nào ngờ biển lặn ngất ngây Phượng loan hợp phố lầu xây tình hồng Còn riêng thiếp cuồng giông bão nổi Trâm lơ cài bó gối buồn xo Bụi trần tản mác co ro Nệm lẻ giày vò gương lược ngổn ngang Tê buốt giá lạnh loang trước bục Tiếng tơ đồng uẩn khúc truân chuyên Nửa trăng mòn mỏi đợi uyên Nửa khuyết phỉ nguyền kết tụ câu ca Nhưng khắc khoải phong ba nợ kiếp Vóc liễu gầy nối tiếp khổ đau U buồn da diết nhớ nhau Vành khuya chênh chếch dàu dàu cỏ cây Bờ héo hắt lắt lay dã thảo Vọng Lang Lang chao đảo nước ròng Muộn phiền trĩu gánh long đong Gieo chi cung oán tấc lòng lâm li Chàng ơi hỡi! Lụy vì số mệnh Ngưỡng oan gia lại lệnh biển trời Từ nay bèo dạt lá lơi Chỉ còn xướng họa hầu vơi nỗi niềm Bầu tĩnh mịch ánh liềm hiu hắt Ngọn đông phong se sắt non ngàn Tâm tư gửi chốn quan san Sơn khê tuyết phủ ngấn làn khoé mi Thiếp cứ ngỡ thiên di chung bước Vẹn câu thề hẹn ước đón nghênh Nay vầng mây xám bồng bềnh Dở dang trắc trở chênh vênh não nùng Thôi đành đợi tương phùng âm cảnh Hiện kiếp thời lấp mảnh tình "Ai" Đóm bay sao rớt dẳng dai Lững lờ hoa rụng, gót hài xanh xao Nén hạt lệ khép vào nhật ký Quãng hành trình vạn lý cô đơn Hẩm duyên lận đận tủi hờn Sáo ru xót dạ chập chờn cánh thu. December 12, 2018 Tam Muội Cớ Sao Ta Em có biết cõi lòng anh trĩu nặng Tháng năm dài trầm lắng quấn niềm đau Nhìn vợ hiền yêu dấu đậm tình sâu Đang hoá ảnh bên cầu treo lởn vởn! Ơi! Muốn thét, muốn gào lên thật lớn Bung tốc tung cả bốn bức tường đen Cho thôi đi da diết của con tim Thấy chờn chập êm đềm xa xưa cũ Bởi đã gặp hồn em trong mắt đó Và đã nghe từ gió tiếng em kêu Mà nào đâu gần được, chỉ liêu xiêu Mang tê tái dưới chiều rơi lạc lõng Hình ảnh kia bao lần trên gợn sóng Đôi uyên ương quyện bóng ngất ngây say Trên nắng tàn gợi cảm gửi hàng mây Dưới nước chảy điệp dài gieo ý nhạc… Tất cả ấy giờ đây đều lạc mất Tợ âm vang réo rắt thoảng đưa ngang Khiến thức linh của kẻ ngắm ráng tàn Ôm thổn thức ngập tràn thương với nhớ Ngày sớm tối bâng khuâng ghì trăn trở Chỉ âm thầm than thở với riêng ta Tìm phôi pha thả bước mỗi độ tà Quả nhè nhẹ ngân nga bài dĩ vãng Những lúc buồn thu hình nơi vắng lặng Nghe âm vang văng vẳng vọng sang đây Nửa mơ màng dào dạt lắc lư quay Nửa khắc khoải u hoài, không hiểu được… Ai thể tin một nghìn năm kiếp trước Có hai người tha thiết phải lìa nhau Để thời gian mãi man mác dạ sầu Rồi thỉnh thoảng gợn trào trong trí não… Ai tin được đó là muôn yêu dấu Nghẹn ly tan nên đau đáu suốt đời Lắm bao lần bỗng cảm thấy chơi vơi Hướng diệu vợi ngậm ngùi đâu chợt đến… Giờ anh đây còn em thì ở bển Cánh ngàn trùng nẻo chốn vạch biên cương Đây đang tránh nắng, bển đang ngắm sương Em màu sắc giải buồn, anh giọt đắng… Nhưng cớ sao hai ta cùng canh cánh Cùng vấn vương sâu nặng ảnh hồn kia Cùng thao thức lặng lẽ dưới đêm khuya Cùng khao khát trở về tìm nơi ấy… 14/12/2018 Nguyễn Thành Sáng
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (636) Cớ Sao Ta Em có biết cõi lòng anh trĩu nặng Tháng năm dài trầm lắng quấn niềm đau Nhìn vợ hiền yêu dấu đậm tình sâu Đang hoá ảnh bên cầu treo lởn vởn! Ơi! Muốn thét, muốn gào lên thật lớn Bung tốc tung cả bốn bức tường đen Cho thôi đi da diết của con tim Thấy chờn chập êm đềm xa xưa cũ Bởi đã gặp hồn em trong mắt đó Và đã nghe từ gió tiếng em kêu Mà nào đâu gần được, chỉ liêu xiêu Mang tê tái dưới chiều rơi lạc lõng Hình ảnh kia bao lần trên gợn sóng Đôi uyên ương quyện bóng ngất ngây say Trên nắng tàn gợi cảm gửi hàng mây Dưới nước chảy điệp dài gieo ý nhạc… Tất cả ấy giờ đây đều lạc mất Tợ âm vang réo rắt thoảng đưa ngang Khiến thức linh của kẻ ngắm ráng tàn Ôm thổn thức ngập tràn thương với nhớ Ngày sớm tối bâng khuâng ghì trăn trở Chỉ âm thầm than thở với riêng ta Tìm phôi pha thả bước mỗi độ tà Quả nhè nhẹ ngân nga bài dĩ vãng Những lúc buồn thu hình nơi vắng lặng Nghe âm vang văng vẳng vọng sang đây Nửa mơ màng dào dạt lắc lư quay Nửa khắc khoải u hoài, không hiểu được… Ai thể tin một nghìn năm kiếp trước Có hai người tha thiết phải lìa nhau Để thời gian mãi man mác dạ sầu Rồi thỉnh thoảng gợn trào trong trí não… Ai tin được đó là muôn yêu dấu Nghẹn ly tan nên đau đáu suốt đời Lắm bao lần bỗng cảm thấy chơi vơi Hướng diệu vợi ngậm ngùi đâu chợt đến… Giờ anh đây còn em thì ở bển Cánh ngàn trùng nẻo chốn vạch biên cương Đây đang tránh nắng, bển đang ngắm sương Em màu sắc giải buồn, anh giọt đắng… Nhưng cớ sao hai ta cùng canh cánh Cùng vấn vương sâu nặng ảnh hồn kia Cùng thao thức lặng lẽ dưới đêm khuya Cùng khao khát trở về tìm nơi ấy… 14/12/2018 Nguyễn Thành Sáng Buốt Giá Mảnh Hồn Linh Gót lang thang dọc phố vắng chiều nay Hạt mặn đắng lâu ngày đươm da diết Chuông trĩu nặng chặt ghì tăng quặn siết Hụt hẫng đời mãi miết rớt giọt châu Khúc dở dang chẳng nợ lạc cau trầu Thì ước hẹn mưa ngâu chi chàng hỡi Giây tái ngộ nao lòng tràn phơi phới Rồi ngậm ngùi chới với phút vấn vương Áng mây lam cứ lãng đãng miên trường Phiến lồng lộng luyến thương hồn vất vưởng Sầu le lói lỏi len trùm Loan Phượng Mắt mỏi mòn vọng hướng cõi xa xăm Đông đã về tuyết trắng phủ lạnh căm Vầng chênh chếch tháng năm âm thầm trải Đàn lệch phím cất cung buồn tê tái Biệt đôi bờ chướng ngại bởi hàn giông Chuỗi bâng quơ đeo đẳng úa dáng hồng Mầu loang lổ gợi nồng cay khoé mắt Sương lác đác tơ vò phơi héo hắt Ngưỡng dương trần sắp đặt khổ riêng em Những suy tư thao thức quạnh cánh rèm Khi nắng nhạt nhá nhem bầu nhức nhối Nước cuồn cuộn thuyền duyên trôi vạn lối Leo lét làn chăn gối quấn mông lung Đêm chênh vênh lọn sóng vỗ muôn trùng Nụ hương mật mịt mùng treo ngọn gió Cô lẻ bóng ngả nghiêng niềm vàng võ Mối tào khang lấp ló quyện phù vân Bướm rời hoa dờ dật thiết tha ngân Buông suối rũ lệ lần nhòa câu hát Luồng nhoi nhói môi vành vương vị chát Mạch máu rầu bát ngát tận tâm tư Chàng yêu ơi! Có hiểu hiện bây chừ Đầy hỗn độn ngập dư hương trống rỗng Trơ xác nguyệt não nùng ôm ngõ mộng Phả hoang vu trầm bổng réo rắt đờn Mây thẫn thờ uất nghẹn tủi từng cơn Khơi huyền ảnh chờn vờn chìm nhung nhớ Chàng có biết! Con tim dường tan vỡ Nỗi đọa đày nức nở lắm chơi vơi Lại canh ba vần vũ lướt lưng trời Thêm trăn trở tả tơi nơi tấc dạ Dòng nghịch cảnh nát nhàu đau hoá đá Sợi u tình buốt giá mảnh hồn linh. December 14, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (637) Day Dứt Tuổi xanh dào dạt mộng yêu thương Thuyền đến rồi đi nghĩ chuyện thường Sóng nước mây trôi, hồn vọng tưởng Trăng lòng ánh nhạt, dạ quên đường Son sắt tơ tình ai một hướng Phũ phàng sắc mộng kẻ đa phương Chiều tà thao thức niềm suy tưởng Cắn rứt tâm hồn nhỏ vấn vương! Nguyễn Thành Sáng Khắc Khoải Khi xưa tuổi trẻ thích nô đùa Rải chữ yêu bừa tợ bán mua Đã khiến nhiều người buông sợi chát Làm cho lắm kẻ thấm dòng chua Ngày nay chững chạc ngồi suy nghĩ Dạo ấy khù khờ ngẫm phân bua Quả nghiệp đà gieo từ thuở trước Cưu mang khắc khoải xám mây lùa! December 14, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (638) Hết Rồi Em xé tim tôi, em xé tôi Rơi hồn tình ái, lệ hồn rơi Đau thương tan nát đau thương hỡi Buồn bã héo hon buồn bã ơi Trăng xanh thuở ấy bầu trăng đợi Bóng chiếc bây giờ bóng chiếc thôi Rũ ánh hồn xưa, ánh rũ rồi Sầu mây tít tận , sầu mây trôi! Nguyễn Thành Sáng Tình Tận Nghĩa Vơi Đêm tàn trống điểm quạ kêu sương Chiếc bóng chơ vơ lạnh lẽo tường Bắc nội ôm sầu bên chén tửu Tây cung nén khổ quạnh rèm hương Chàng cay đắng phụ lời hẹn ước Khách xót xa buông điệu vấn vương Lỗi khúc đờn ca đau tấc dạ Tơ đồng réo rắt đoạn thê lương. December 14, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (639) Buốt Giá Mảnh Hồn Linh Gót lang thang dọc phố vắng chiều nay Hạt mặn đắng lâu ngày đươm da diết Chuông trĩu nặng chặt ghì tăng quặn siết Hụt hẫng đời mãi miết rớt giọt châu Khúc dở dang chẳng nợ lạc cau trầu Thì ước hẹn mưa ngâu chi chàng hỡi Giây tái ngộ nao lòng tràn phơi phới Rồi ngậm ngùi chới với phút vấn vương Áng mây lam cứ lãng đãng miên trường Phiến lồng lộng luyến thương hồn vất vưởng Sầu le lói lỏi len trùm Loan Phượng Mắt mỏi mòn vọng hướng cõi xa xăm Đông đã về tuyết trắng phủ lạnh căm Vầng chênh chếch tháng năm âm thầm trải Đàn lệch phím cất cung buồn tê tái Biệt đôi bờ chướng ngại bởi hàn giông Chuỗi bâng quơ đeo đẳng úa dáng hồng Mầu loang lổ gợi nồng cay khoé mắt Sương lác đác tơ vò phơi héo hắt Ngưỡng dương trần sắp đặt khổ riêng em Những suy tư thao thức quạnh cánh rèm Khi nắng nhạt nhá nhem bầu nhức nhối Nước cuồn cuộn thuyền duyên trôi vạn lối Leo lét làn chăn gối quấn mông lung Đêm chênh vênh lọn sóng vỗ muôn trùng Nụ hương mật mịt mùng treo ngọn gió Cô lẻ bóng ngả nghiêng niềm vàng võ Mối tào khang lấp ló quyện phù vân Bướm rời hoa dờ dật thiết tha ngân Buông suối rũ lệ lần nhòa câu hát Luồng nhoi nhói môi vành vương vị chát Mạch máu rầu bát ngát tận tâm tư Chàng yêu ơi! Có hiểu hiện bây chừ Đầy hỗn độn ngập dư hương trống rỗng Trơ xác nguyệt não nùng ôm ngõ mộng Phả hoang vu trầm bổng réo rắt đờn Mây thẫn thờ uất nghẹn tủi từng cơn Khơi huyền ảnh chờn vờn chìm nhung nhớ Chàng có biết! Con tim dường tan vỡ Nỗi đọa đày nức nở lắm chơi vơi Lại canh ba vần vũ lướt lưng trời Thêm trăn trở tả tơi nơi tấc dạ Dòng nghịch cảnh nát nhàu đau hoá đá Sợi u tình buốt giá mảnh hồn linh. December 14, 2018 Tam Muội Hai Đầu Mang Nỗi Nhớ V. Quỳnh ơi! Dưới khung trời yên tĩnh Biết bao lần em nín lặng suy tư Và bao lần em thao thức thả mơ Niềm man mác, thẫn thờ theo nỗi nhớ! Ngày nhiệm sở, tới lui xuyên lối ngõ Có lắm khi trăn trở tự riêng mình Giữa quả hồng nhè nhẹ trỗi rung rinh Gợi vương vấn ảnh hình nơi diệu vợi Đêm tuyết lạnh rải dài lên tê tái Bếp lửa hồng tự lấy nhúm sưởi pha Chiều mênh mang trầm ngắm ráng xế tà Dạ chầm chậm ngân nga lời gửi mộng Em khuây khỏa, cố đan bằng vạt bóng Rồi vươn mình xoải rộng cánh thênh thang Mong mỏi tìm hái được một vầng trăng Tặng yêu dấu trăm phần thêm thắm thiết Có những lúc chợt u hoài da diết Bởi hiểu rằng chỉ thiệt ảo mà thôi Tất cả đó là khoảnh khắc cuộc đời Ôm vọng tưởng để rồi như bọt biển Vậy mà em vẫn ngọt ngào dâng hiến Tận đáy lòng lưu luyến, vẫn hằn sâu Đêm từng đêm thỉnh thoảng hướng về đâu Đàn nắn phím dạt dào, ru giấc điệp! V.Quỳnh ơi! Cung thương em khảy nhịp Ngày qua ngày liên tiếp chẳng hề lơi Còn bên đây cũng thắt thẻo, chơi vơi Thầm thổn thức, ngậm ngùi chua xót mãi Có những tối mơ màng nhìn nước chảy Thấy lượn gờn trên ấy lộ hình em Mắt sáng ngời, môi tủm tỉm nụ duyên Đang đứng sát con thuyền chao lư lắc Anh muốn đến vòng tay choàng thật chặt Tặng bạn lòng chất ngất đỉnh ngàn say… Bỗng bất ngờ vần vũ xé hàng mây Rễ loé chớp chiếu đầy muôn hạt tím Chỉ một thoáng ảnh hình em ẩn hiện Rồi nhạt mờ khuất biến cõi xa xăm Để lại đây kẻ hụt hẫng bâng khuâng Quay trở gót ngập tràn cơn nuối tiếc Thái Bình Dương bao la trùng sóng biếc Mãi nghìn năm cuộn xiết phả quanh bờ Có ai hiểu hai đầu mang nỗi nhớ Đang gọi tình vạn thuở chuỗi sầu lơ… 16/12/2018 Nguyễn Thành Sáng
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (640) Giữ Ánh Trăng Lòng Vầng trăng lóng lánh ở nơi này Trải ánh bên thềm vỗ mộng say Đưa kẻ chìm sâu vào giấc ngọt Kéo dòng phủ kín bước đời cay Hừng sáng tim reo lời nắng áp Rạng chiều hoa kết nụ tình hay Làm sao giữ vẹn vầng trăng mãi Để đượm hồn ai chuỗi tháng ngày! Nguyễn Thành Sáng Giữ Ánh Trăng Thề Nguyệt Lão se duyên hạnh ngộ NÀY Bồng bềnh xướng họa ngập hồn SAY Quỳnh gieo mấy chữ khơi mùi NGỌT Sáng viết dăm câu xóa vị CAY Dệt sắc ươm tình bao ấm ÁP Gom hương ướp nghĩa lắm điều HAY Thơ ca ý nhị bên nhau MÃI Trải mộng phiêu diêu thoả tháng NGÀY! December 16, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (641) CHO EM SỐNG LẠI Hãy khóc đi em để bớt sầu Nỗi buồn cô phụ chuỗi canh thâu Trăng sương ánh nhạt trời hiu hắt Hoa lá hương tàn nắng hạn sâu Lờ lững lam trôi bầu lắng hạ Chập chờn tím phủ mảnh thương đau Cho thôi thống thiết đời cô lẻ Để nhớ, để thương, để chuyển màu! Nguyễn Thành Sáng Cho Hoa Sống Lại Ngồi nhìn Bạch Cúc nỗi niềm khơi Gốc tróc cành trơ rụng tả tơi Phiến lá thay màu vì thiếu nắng Đài hoa đổi sắc bởi mù nơi Mua phân thượng hạn xuyên thông lỗ Tưới nước tinh khôi mở thoáng hơi Mấy bữa xanh mơn chồi nảy nở Vươn lên rạng rỡ dưới vòm trời. December 16, 2018 Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (642) Hai Đầu Mang Nỗi Nhớ V. Quỳnh ơi! Dưới khung trời yên tĩnh Biết bao lần em nín lặng suy tư Và bao lần em thao thức thả mơ Niềm man mác, thẫn thờ theo nỗi nhớ! Ngày nhiệm sở, tới lui xuyên lối ngõ Có lắm khi trăn trở tự riêng mình Giữa quả hồng nhè nhẹ trỗi rung rinh Gợi vương vấn ảnh hình nơi diệu vợi Đêm tuyết lạnh rải dài lên tê tái Bếp lửa hồng tự lấy nhúm sưởi pha Chiều mênh mang trầm ngắm ráng xế tà Dạ chầm chậm ngân nga lời gửi mộng Em khuây khỏa, cố đan bằng vạt bóng Rồi vươn mình xoải rộng cánh thênh thang Mong mỏi tìm hái được một vầng trăng Tặng yêu dấu trăm phần thêm thắm thiết Có những lúc chợt u hoài da diết Bởi hiểu rằng chỉ thiệt ảo mà thôi Tất cả đó là khoảnh khắc cuộc đời Ôm vọng tưởng để rồi như bọt biển Vậy mà em vẫn ngọt ngào dâng hiến Tận đáy lòng lưu luyến, vẫn hằn sâu Đêm từng đêm thỉnh thoảng hướng về đâu Đàn nắn phím dạt dào, ru giấc điệp! V.Quỳnh ơi! Cung thương em khảy nhịp Ngày qua ngày liên tiếp chẳng hề lơi Còn bên đây cũng thắt thẻo, chơi vơi Thầm thổn thức, ngậm ngùi chua xót mãi Có những tối mơ màng nhìn nước chảy Thấy lượn gờn trên ấy lộ hình em Mắt sáng ngời, môi tủm tỉm nụ duyên Đang đứng sát con thuyền chao lư lắc Anh muốn đến vòng tay choàng thật chặt Tặng bạn lòng chất ngất đỉnh ngàn say… Bỗng bất ngờ vần vũ xé hàng mây Rễ loé chớp chiếu đầy muôn hạt tím Chỉ một thoáng ảnh hình em ẩn hiện Rồi nhạt mờ khuất biến cõi xa xăm Để lại đây kẻ hụt hẫng bâng khuâng Quay trở gót ngập tràn cơn nuối tiếc Thái Bình Dương bao la trùng sóng biếc Mãi nghìn năm cuộn xiết phả quanh bờ Có ai hiểu hai đầu mang nỗi nhớ Đang gọi tình vạn thuở chuỗi sầu lơ… 16/12/2018 Nguyễn Thành Sáng Hồn Nương Da Diết Hồn Lang hỡi! Xám mây vầng treo ngõ Khuyết võ vàng lấp ló ngọn tùng dương Chuỗi mông lung thổn thức quạnh canh trường Niềm len lỏi luyến vương hoài da diết Tình ngang trái nên nhiều khi thua thiệt Nén tơ lòng mãi miết dệt áng thơ Thu qua thu trăn trở ngọc lu mờ Nghe trống vắng xác xơ trùm hoang dại Tình diệu vợi sơn khê dòng xa ngái Vẳng tiêu sầu khắc khoải ngập nỗi đau Nhớ ngọt ngào đắm đuối phút bên nhau Rồi thoáng chốc lại dàu dàu cay đắng Tình dang dở rêu phong buồn tĩnh lặng Thời gian sao dai dẳng đến khôn cùng Tiếng thạch sùng tắc lưỡi động không trung Đêm loang lổ mịt mùng vang âm hưởng Tình lỗi điệp vết hằn thương ngất ngưởng Đã lắm lần vất vưởng chuốc men say Để cố quên những vật vã đoạ đày Khi trầm mặc lá lay đời nghịch cảnh Tình khập khễnh suối mi rầu sóng sánh Cô đơn nhìn lóng lánh dãy sao băng Mộng cùng Ai thả nhẹ mảng buồm căng Du bốn bể tung tăng ngàn cơn sóng Cỡi bạch hạc đôi hồng hoà một bóng Ngắm ráng tà tia phóng chiếu thuỷ san Thưởng phong xuy đào diệp lạc cung đàn Đoạn vân vũ chứa chan nguồn phơi phới Giang yên trúc uyên ương chìm hồ hởi Cạnh liêm biên chờ đợi phiến lá vàng Dưới nguyệt minh khởi phím điệu tào khang Nâng chén tửu thiếp chàng đan lời nguyện Luồng dào dạt lửa hương nồng xao xuyến Vai tựa kề ngự uyển thánh thót ngâm Phượng cầu hoàng tha thiết khúc bổng trầm Thề son sắt thâm tâm tròn hẹn ước Nhưng trời hỡi! Giấc mơ thường đi ngược Biết thuở nào có được cánh liền đôi Nhịp tim ngân tấu nhạc lẩy từng hồi Chim én nhạn ngớt trôi dòng dư lệ Ôi cảm thán sợi truân chuyên cõi thế Hạt vô thường dâu bể mái đầu xanh Rã thuyền quyên vắt vẻo giọt long lanh Vạn kim chích chòng chành rơi kiệt quệ! December 16, 2018 Tam Muội