Một gia đình đang lái xe trên đường thì con cóc nhảy ngang qua. Ông chồng thắng xe kip thời, bước xuống, mang con cóc đặt qua vệ đường. Con cóc bỗng nói: "Cám ơn ông. Tôi sẽ cho ông một điều ước". Người đàn ông nói: "Vậy hãy làm cho con chó của tôi thắng cuộc đua hôm nay". Ông ta gọi con chó ra, và khi thấy nó chỉ có ba chân, con cóc nói: "Khó lắm. Ông xin điều khác đi". Người đàn ông trả lời: "Vậy hãy làm cho vợ tôi thắng cuộc thi hoa hậu năm nay". Khi bà vợ bước ra khỏi xe, con cóc nói: "Ông cho tôi xem lại con chó, tui sẽ cố gắng ..."
Cưới vơ mắc lắm không ba? Con trai : Cưới vơ mắc lắm không ba?. Ba: Sao bữa nay tư dưng con hỏi vây ? Hay la muốn cươí vơ phải không ??? Con trai: No, con chỉ hỏi cho biết thôi vì ban con mấy đứa nói tiết kiêm tiền cưới vơ vây mà . Ba : Oh thi ra là vây . Hãy trông gương ba đó con . Suốt mấy chuc năm nay ba làm đươc đông nào đều phải nộp hết thi con biết măc tới chưng nào rồi chứ .................... Con trai: Wowwwww lương ba cao vậy mà trả mấy chục năm chưa hết sao con giám lấy vơ chứ ........... Ba: Signnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn Sưu Tầm Hà tiện Hai chàng trai hà tiện gặp nhau giữa phố: - Cậu đi đâu thế? - Đi mua lược, chiếc lược của tôi bị gãy mất một răng. - Sao? Gãy có một răng mà phải đi mua ngay cái mới? Lãng phí quá! - Nhưng đó là cái răng lược cuối cùng mà!
1. Không cần học nữa Một lão nhà giàu đã dốt lại hà tiện. Con đã lớn mà không cho đi học, sợ tốn tiền. Một ông khách thấy vậy, hỏi: - Sao không cho thằng nhỏ đi học trường? - Cho cháu đến trường, sợ học trò lớn bắt nạt. - Thì rước thầy về nhà cho cháu học vậy! - Nó chưa có trí, biết nó có học được hay không? - Có khó gì, thầy sẽ tùy theo sức nó mà dạy. Nay dạy chữ nhất là một, một gạch, qua ngày mai, dạy nó chữ nhị là hai, hai gạch, qua bữa mốt, dạy nó chữ tam là ba, ba gạch, lần lần như vậy thì cháu phải biết chữ. Khách ra về, thằng con mới bảo cha: - Thôi, cha đừng rước thầy về tốn kém. Mấy chữ ấy con không học cũng biết rồi... Con nghe qua là đã thuộc! Người cha bảo nó viết chữ nhất, chữ nhị, chữ tam, nó viết được cả, ông ta khen con sáng dạ, không mời thầy về nữa. Một hôm, người cha bảo nó viết chữ vạn. Nó thủng thẳng ngồi viết, viết mãi đến chiều tối cũng chưa xong. Người cha mắng: - Viết gì mà lâu thế? Nó thưa. - Chữa vạn dài lắm bố ạ! Con viết hơn nửa ngày mà được nửa chữ thôi! 2. Nói chữ Anh nọ nghe lỏm người ta, lúc ngồi ăn, thường hay nói đến hai chữ tửu, sắc. Anh biết tửu là rượu, còn sắc thì đoán là cơm, chả còn gì khác nữa! Một hôm, có người mời ăn cỗ. uống rượu ngà ngà say, anh ta bảo bạn: - Thôi bây giờ thì ông cho sắc ra đây thôi! Anh bạn tưởng anh đòi xuống xóm cô đầu, bèn nói: - Cứ uống rượu đã. Muốn có sắc thì sẽ có sắc thôi! Anh ta càng được thể, khề khà: - Bao giờ tôi cũng thế. Có tửu thì phải có sắc mới được. Không có sắc, cứ cồn cào trong bụng, không chịu nổi. Ðợi một lát, không thấy bưng cơm ra, anh ta giục: - Thôi ông bạn cho sắc ra đi thôi! Còn chờ gì nữa! Vừa lúc ấy, vợ bạn ở trong nhà bưng liễn cơm đi ra. Anh ta trông thấy, một tay vỗ đùi, một tay chỉ liễn cơm, bảo: - Có thế chứ! Sắc đây rồi! Anh bạn tưởng anh kia ghẹo vợ mình, nỏi giận, vừa đánh vừa mắng: - À thằng này láo thật! Mày muốn chim vợ ông hả? 3. Mua kính Anh nọ dốt đặc cán mai, thấy các cụ già mang kính xem sách, cũng bắt chước ra chợ hỏi mua một đôi. Vào hiệu, bảo chủ đem kính ra chọn. Anh ta đeo vào, mượn một cuốn sách, giở ra xem. Xem xong, bảo chủ hiệu cho chọn đôi khác. Chủ hiệu chìu khách. Nhưng đôi nào, anh ta cũng không ưng ý, đôi nào cũng chê xấu. Chủ hiệu lấy làm lạ, khi liếc nhìn thấy anh ta cầm cuốn sách ngược, ông ta sinh nghi liền hỏi: - Sao đôi nào anh cũng chê cả? Anh ta đáp: - Kính tốt thì tôi đã đọc được chữ rồi! Chủ hiệu nói: - Hay là anh không biết chữ? Anh ta đáp: -Biết chữ thì tôi đã không cần mua kính! 4. Cây bất biển đông Có một thầy đồ dạy học trò sách Tam Tự Kinh, đến câu "Phàm huấn mông.." (nghĩa là: Phàm việc dạy học...) thầy không rõ nghĩa, cứ giảng liều: - Phàm là ông Phàm, Huấn là ông Huấn, Mông là ông Mông. Trẻ cứ thế mà gào. Ðến bài khác có chữ bôi là cái chén, thầy cũng bí, thấy có bộ mộc đứng bên cạnh chữa bất, đoán là một loài cây, bèn giảng: - Bất là cây bất. Học trò có đứa hỏi: - Thưa thầy, cây bất nó như thế nào ạ? Thầy trả lời bừa: - Cây bất mọc ở ngoài biển đông chúng bây biết thế nào được mà hỏi! Ở cạnh trường có người đàn bà biết chữ, nghe thầy dạy láo, mới hát ru con rằng: Ai trồng cây bất bể đông? Hay là ông Huấn, ông Mông, ông Phàm! 5. Thông thái rởm Hai ông nọ ngồi nói chuyện thiên văn. Ông bảo trời cách ta mấy chục vạn dặm, ông bảo trời xa một vạn dặm là cùng, không biết ai đúng ai sai. Một ông khác nghe nói, xen vào: - Hai ông nói sai cả, làm gì mà xa đến như vậy? Từ đây lên đến đấy chỉ chừng ba bốn trăm dặm thôi, đi mau thì ba ngày, đi chậm thì bốn ngày là đến nơi. Vừa đi vừa về độ bảy ngày. Hai ông kia hỏi vặn lại: - Bằng vào đâu mà ông dám nói chắc như vậy? Ông này ung dung đáp: - Cứ theo lệ thường thì ngày 23 tháng chạp đưa ông Táo về trời, 30 Tết lại mời ông Táo xuống. Hai ông tính xem, có phải như thế không nào? 6. Chữ nghĩa Mấy thầy ngồi nói chuyện với nhau về chữ nghĩa, văn chương. Có thầy kể chuyện ông Trạng Hiền đời Trần mới lên tám tuổi mà đã đối đáp được với sứ Tàu. Sứ Tàu thử tài người nước ta, đọc bài thơ: Lưỡng nhật bình đầu nhật, Tứ sơn, điên đảo sơn. Lưỡng vương tranh nhất quốc, Tứ khẩu tung hoành gian. (Nghĩa là: Hai chữ nhật ngược xuôi đều là chữ nhật. Bốn chữ sơn ngược xuôi cũng là chữ sơn. Hai ông vua tranh nhau một nước. Bốn chữ khẩu tung hoành ở giữa.) Không ai đoán ra chữ gì. Thế mà ông Trạng Hiền trả lời được đấy. Ðó là chữ Ðiền là ruộng. Sứ Tàu phục lắm. Một anh ngồi nghe lỏm nói lại: - Các thầy hay chữ, tôi xin đố các thầy... "Hai cọc hai bên, khuyển trên hỏa dưới," là nghĩa gì? Các thầy bí, nhìn nhau. Anh kia nói: - Thưa là chữ "chó thui"! 7. Chữ lẻ Có một ông thầy đồ dốt nhưng hay nói chữ. Ai đến chơi ngồi nói chuyện là ông tìm cách nói cho được vài câu chữ nho, tuôn ra hàng tràng nhữ chi, hồ, giả, dã ra vẻ ta đây học thông, lắm chữ. Bà vợ ở trong nhà nghe, sốt ruột. Một hôm, ngồi ăn cơm, bà bảo khẽ chồng: - Ông ạ! Ông có một dúm chữ thì để làm lưng làm vốn, chứ gặp ai ông cũng vung vãi ra như thế thì còn gì nữa mà làm ăn? Ông ta gắt: - Bà biết gì mà nói! Chữ của thánh hiền, có phải như tiền bạc đâu, cứ tiêu là hết! Với lại, đó là mấy chữ lẻ, còn vốn của tôi thì tôi cất trong bụng đây này. Tôi chỉ tiêu những chữ lẻ đấy thôi. 8. Chết nhầm Một thầy đồ ngồi dạy học ở nhà nọ. Vợ chủ nhà ốm chết. Chủ nhà nhờ thầy làm một bài văn tế. Thầy nghĩ mãi không ra. Nhớ đến bài văn tế bố mình chết năm ngoái, thầy bèn sao lại, đưa cho chủ nhà. Lúc đọc, mọi người đều cười ầm lên. Chủ nhà trách: - Sao thầy lại có thể nhầm như thế được? Thầy trừng mắt, nói: - Văn tế người chết hẳn hoi! Nhầm thế quái nào được. Họa chăng người nhà ông chết nhầm thì có! 9. Văn hay Một văn nhân đang ngồi cặm cụi viết bài. Bà vợ đến bên cạnh, nói: - Ông lấy giấy khổ to mà viết có hơn không? Văn nhân lấy làm đắc chí, cho là vợ khen tài văn chương của mình, ý tứ dồi dào, giấy khổ nhỏ không đủ chép. Nhưng cũng hỏi lại: - Mình nói vậy là thế nào? Bà vợ thong thả nói: - Ông chẳng tính toán gì cả! Giấy khổ to, bỏ đi còn gói hàng chứ giấy khổ nhỏ thì làm gì được? 10. Thầy lang dốt Có thầy lang nọ cứ động ai hỏi bệnh gì là y như giở sách tra. Ðã thế lại dốt. Một lần có con bệnh đau bụng nặng, người nhà nửa đêm chạy đến tìm thầy, nhờ thầy cứu. Thầy thắp đèn, lấy sách ra tra, rồi bảo: "Ði mua mấy lạng nhân sâm về sắc lấy nước mà uống." Con bệnh đau bụng uống nhân sâm vào, càng đau, đến sáng thì chết. Người nhà đâm đơn kiện. Thầy phải lên cửa công. Quan hỏi: - Thầy bốc thuốc thế nào lại để người ta chết như thế? Thầy trả lời, vẻ chắc chắn: - Bẩm, tôi bố thuốc có sách, chứ đâu phải bốc bậy đâu ạ! Sách dạy thế nào, tôi cứ làm theo thế ấy. Quan hỏi đến sách, thầy đưa sách ra. Giở đến trang có bài thuốc nhân sâm, cuối trang có ghi: Phúc thống phục nhân sâm (Nghĩa là: Ðau bụng uống nhân sâm), nhưng chưa chấm câu, giở trang bên kia thì thấy thêm hai chữ tắc tử. (nghĩa là: thì chết.) Kẻ trộm, gái đĩ và thầy thuốc Quỷ sứ bắt ba hồn trên dương thế về nộp Diêm Vương. Diêm Vương phán hỏi: - Chúng bây khi sống làm nghề gì? Hồn tên ăn trộm thưa: - Con nghèo lắm, không có của cải mà bố thí, nên phải thí công, đêm nào cũng đi xem nhà ai bỏ quên cái gì thì con đem về cất giấu cho họ. Diêm Vương khen: -Nguơi chịu khó với đời, cho ngườii đầu thai làm quan lớn! Hồn gái đĩ tâu: - Con từ nhỏ đến lớn không có chồng, nhưng tính lại hay thương người, nhất là những người đàn ông góa bụa. Ai đến, con cũng tiếp đãi như chồng! Diêm Vương khen: - Ngươi thật có lòng nhân đức, cho ngươi đầu thai làm bà lớn! Hỏi đến thầy thuốc thì hồn nói: - Con không có lòng nhân đức như hai người kia. Chỉ biết rằng ở dương thế, con cứu chữa được nhiều người khỏi bệnh tật. Diêm Vương nổi giận đùng đùng, mắt: - Thì ra những khi ta sai quỷ sứ lên dương thế bắt hồn về, chính mi đã làm cản trở lệnh ta! Ðem bỏ vạc dầu! Hồn thầy thuốc quỳ lậy, vừa khóc vừa nói: - Xin Ðại Vương đình cho một đêm, để con về bảo con trai đi ăn trộm, con gái con đi làm đĩ, chớ làm chuyện phúc đức mà bị bỏ vạc dầu! -------------------------------------- Một thiếu phụ đang làm cơm trong bép. Có tiếng gõ cửa. Bà bỏ dở nồi cơm chạy ra. Một người đàn ông gật đầu chào lễ phép rồi hỏi: - Thưa bà, bà có nghĩ rằng bà có một thân hình rất đẹp và khêu gợi hay không? Bị hỏi một câu quá bất ngờ, người đàn bà sững sờ trong giây lát. Khi đã bình tĩnh trở lại bà liền đóng xập cửa lại không thèm trả lời. Chiều hôm sau lại có tiếng gõ cửa. Vẫn người đàn ông hôm trước, vẫn câu hỏi cũ. Thiếu phụ lại trả lời bằng thái độ lặng thinh. Câu chuyện đó diễn ra suốt một tuần lễ liền. Người đàn bà không chịu nổi nữa bèn kể đầu đuôi với chồng để tìm cách đối phó. Người chồng hôm sau èn nấp sau cánh cửa khi nghe tiếng gõ cửa. Người vợ mở cửa: - Chào bà, bà có nghĩ rằng bà có một thân hình rất đẹp và khêu gợi hay không? Yên chí có chồng đứng sau cánh cửa, người đàn bà trả lời mạnh bạo: - Ðứng, như vậy thì có sao không? - Thưa, nếu vậy xin bà nói giùm với ông nhà là hãy xài đồ nhà chớ đừng sang ve vãn vợ tôi nữa. ---------------------------- Nhận dạng đặc biệt của chồng Thức dậy sau đêm cắm trại tập thể, hai phụ nữ nói chuyện với nhau: - Đêm qua lộn xộn quá! Phải sờ trúng vết mổ ruột thừa, mình mới nhận ra ông xã! - Ôi! Em cũng mất cả đêm để tìm cái sẹo lớn trên vai chồng em... - Thấy rồi chứ? - Vâng, cuối cùng thì cũng tìm thấy nó ở mông anh ấy! ********************************************** 1. Còn mười năm nữa ai nuôi Một anh không làm nghề ngỗng gì, chỉ ăn bám vào bố. Có ông thầy coi tướng cho, bảo: - Cả hai bố con anh đều thọ. Bố anh sống đến tám mươi, còn anh ít ra cũng hơn bảy mươi! Nghe nói thế, anh ta khóc òa lên. Thầy tướng lấy làm lạ, hỏi: - Tôi bảo bố con anh sống thọ cả, cớ sao anh lại khóc? Anh ta mếu máo: - Như thế thì đến khi bố tôi chết, tôi còn sống mười năm nữa, ông bảo ai nuôi tôi mà tôi chẳng khóc? 2. Hai anh lười Một anh lười đến mức cứ nằm ngửa dưới gốc cây sung, há miệng chờ, sung rụng vào thì nuốt luôn. Ðợi, mãi, chẳng có quả sung nào rơi đúng vào miệng, cứ hơi chệch ra ngoài. Chợt có người đi qua, anh ta gọi lại, nhờ nhặt bỏ vào miệng cho. Gặp phải một anh cũng lười không kém, anh này lấy chân cặp quả sung, bỏ vào miệng cho anh kia. Anh kia thấy thế, gắt: - Khốn nạn, người chi mà lười thế! 3. Xem dở buổi hát Một anh, tính hay ngủ ngày, bỏ mặc mọi việc trong nhà cho vợ. Một hôm, ăn cơm trưa xong, anh ta ngả lưng nằm rồi ngủ cho đến chiều. Chị vợ đến lay dậy. Anh ta nổi giận mắng: - Người ta đang xem dở buổi hát thì lại đến quấy rầy! Thì ra anh ta đang nằm chiêm bao xem hát. Người vợ trả lời: - Bấy giờ mới xế chiều, buổi hát hãy còn cứ nằm xuống mà xem cho hết! 4. Trâu chui cũng lọt Hai anh em nhà nọ, bố mẹ mất sớm, để lại một gia tài kha khá. Người em chăm chỉ làm ăn, người anh thì lười biếng, nghiện rượu, nghiện chè đủ thứ, cuối cùng nghiện cả thuốc phiện, rước bàn đèn về nhà. Người em can mãi, vẫn không nghe, nhà cửa ruộng nương bán dần, chỉ còn con trâu định bán nốt. Người em mới nghĩ ra một kế làm cho anh tỉnh ngộ. Hôm ấy, định thả trâu ra ăn cỏ, nhưng anh không tháo cửa chuồng, cứ đúng ngoài quát. Con trâu loay hoay mãi, không ra được. Người anh nằm bên bàn đèn, thấy chướng mắt liền hỏi: - Không mở cửa chuồng, con trâu to thế kia, ra làm sao được? - Bấy giờ người em mới nói: - Anh ơi! Cơ nghiệp nhà ta to gấp mấy con trâu cũng chui lọt lỗ xe điếu huống hồ cửa chuồng này, to gấp ngàn lần lỗ xe điếu nó chui không lọt hay sao? Nghe câu nói thấm thía, người anh lấy làm suy nghĩ, ôm lấy em, khóc nức nở. Từ đó tu tỉnh dần. 5. Thầy đồ lười nói dối Một thầy đồ hay ngủ ngày, nhưng lại bắt học trò phải thức mà làm bài, ngủ là thầy đánh, Học trò tức quá mới hỏi: - Chúng con học chữ và phải học cả tính nết của thầy. Thầy ngủ ngày, sao thầy không cho chúng con ngủ ngày? Thầy trả lời liều: - Ta đâu có ngủ ngày. Ta nằm chiêm bao để trò chuyện với ông Chu Công và ông Khổng Tử đấy chứ! Một buổi kia, thầy ngủ, trò cũng ngủ theo. Thầy thức dậy trước, liền lay học trò dậy mắng: - Sao chúng mày dám bỏ học mà nằm ngủ? Trò thưa: - Thưa thầy, chúng con có ngủ đâu! Chúng con nằm chiêm bao để ra mắt ông Chu Công và ông Khổng Tử đấy chứ ạ! Thầy tức giận nói: - Vậy thì hai ngài nói gì với chúng mày? Trò trả lời: - Hai ngài bảo sao lâu nay không thấy thầy đến thăm. Chúng con trình rằng mới hôm qua thầy con có đến thăm hai ngài kia mà! Hai ngài ngơ ngác nhìn nhau bảo: "Thế thì thầy chúng con nói dối rồi!" 6. Trò khá hơn thầy rồi Có một thầy đồ lười, tiếng đồn khắp, đến nỗi không ai dám cho con đến học. Thế mà lại có anh đem trầu cau đến xin học. Thầy bảo: - Nhà không có án thư, con xem nhà ai có, mượn tạm một cái về đây, ta lễ thánh. Trò vội thưa: - Thưa thầy, đi mượn thì rồi phải trả lôi thôi. Chi bằng con cúi khom lưng làm cái án thư, thầy đặt trầu cau lên đấy lễ thánh cũng được. Thầy nghe nói, chắp thay vái: - Con khá hơn thầy nhiều rồi! Con phải học thầy làm gì nữa? 7. Kén rể lười Người con gái nhà giàu nọ rất đẹp, trong làng bao nhiêu đám hỏi chẳng ai lấy được. Ấy là vì lão bố đưa ra một điều kiện rất dễ, mà cũng rất khó: ai lười nhất thì gả! Các anh chàng lười gần xa đến thi tài, rối cuộc cũng chẳng anh nào hơn anh nào, thành ra lão chưa kén được ông rể vừa ý. Lão phiền muộn, than thở, cho con gái mình cao số. Một hôm, lão ngồi trên sập gụ, thấy một chàng trai không biết từ đâu đến, cứ đi giật lùi từ cổng vào. Hỏi thì nói là xin đến thử tài. Thấy cung cách kỳ dị như thế, lão phì cười, hỏi: - Ngoảnh mặt lại đây xem nào! Ði đứng kiểu gì mà lạ lùng vậy? Anh chàng vẫn không ngoảnh mặt lại, nói: - Ông không bằng lòng cho tôi lấy con gái ông thì tôi cứ thế này mà đi ra, khỏi mấy công quay người lại. Bấy giờ lão mới vỡ lẽ: anh chàng này quả thật không ai có thể lười hơn. Bèn gả con gái cho. 8. Dốt như bò Một anh học trò ngồi học ra rả suốt đêm. Con bò nằm nghe than thở với con gà: - Anh ta bắt đầu đi thi thì mày chết, anh ta thi đỗ thì tao chết. (Ý nói: Ði thi thì làm gà cúng tổ tiên, thi đỗ thì làm bò ăn khao.) Con gà nói: - Không việc gì đâu! Tôi biết: nó học như anh, nó viết như tôi, nhất định nó không dám vác lều chõng vào trường thi đâu! 9. Lấy đâu ra mà rặn Có một anh học trò, thầy ra cho một bài văn khó quá. Anh ta làm ba ngày ba đêm vẫn không xong, cứ hết đứng lại ngồi, thở vắn than dài. Chị vợ thấy mà thương hại, mới hỏi: - Làm văn có khó bằng tôi rặn đẻ không, anh? Anh chồng phì cười, đáp: - Trời ơi! Khó gấp mấy lần chứ! Ðẻ thì có con ở trong bụng, rặn mãi rồi cũng phải ra. Chứ làm văn, chữ đã không có, lấy đâu mà rặn! 10. Học trò dốt làm thơ Thầy đồ dặy: - Làm thơ thì phải cho tự nhiên, tả đúng cảnh thực mới gọi là hay. Bốn anh học trò vãn cảnh đền nhớ lời thầy dạy, cao hứng, làm một bài thơ. Anh thứ nhất thấy tượng Quan Công liền ứng khẩu: Hán Vương ăn ớt mặt đỏ gay, Anh thứ hai nhìn sang bên cạnh, thấy tượng Quan Bình đọc luôn: Bên kia thái tử đúng khoanh tay Anh thứ ba thấy tượng Châu Xương đọc tiếp: Thằng mọi râu ria cầm cái mác, Anh thứ tư thấy con hạc cỡi trên lững con rùa, mới kết rằng: Con cua nằm dưới chú cò gầy. Về đọc thầy nghe, thầy tấm tắc khen: - Khá đấy! Các anh biết nghe lời tôi dạy. Gắng lên, sang năm đi thi thể nào cũng đỗ! ********************************************** 1. Không cần học nữa Một lão nhà giàu đã dốt lại hà tiện. Con đã lớn mà không cho đi học, sợ tốn tiền. Một ông khách thấy vậy, hỏi: - Sao không cho thằng nhỏ đi học trường? - Cho cháu đến trường, sợ học trò lớn bắt nạt. - Thì rước thầy về nhà cho cháu học vậy! - Nó chưa có trí, biết nó có học được hay không? - Có khó gì, thầy sẽ tùy theo sức nó mà dạy. Nay dạy chữ nhất là một, một gạch, qua ngày mai, dạy nó chữ nhị là hai, hai gạch, qua bữa mốt, dạy nó chữ tam là ba, ba gạch, lần lần như vậy thì cháu phải biết chữ. Khách ra về, thằng con mới bảo cha: - Thôi, cha đừng rước thầy về tốn kém. Mấy chữ ấy con không học cũng biết rồi... Con nghe qua là đã thuộc! Người cha bảo nó viết chữ nhất, chữ nhị, chữ tam, nó viết được cả, ông ta khen con sáng dạ, không mời thầy về nữa. Một hôm, người cha bảo nó viết chữ vạn. Nó thủng thẳng ngồi viết, viết mãi đến chiều tối cũng chưa xong. Người cha mắng: - Viết gì mà lâu thế? Nó thưa. - Chữa vạn dài lắm bố ạ! Con viết hơn nửa ngày mà được nửa chữ thôi! 2. Nói chữ Anh nọ nghe lỏm người ta, lúc ngồi ăn, thường hay nói đến hai chữ tửu, sắc. Anh biết tửu là rượu, còn sắc thì đoán là cơm, chả còn gì khác nữa! Một hôm, có người mời ăn cỗ. uống rượu ngà ngà say, anh ta bảo bạn: - Thôi bây giờ thì ông cho sắc ra đây thôi! Anh bạn tưởng anh đòi xuống xóm cô đầu, bèn nói: - Cứ uống rượu đã. Muốn có sắc thì sẽ có sắc thôi! Anh ta càng được thể, khề khà: - Bao giờ tôi cũng thế. Có tửu thì phải có sắc mới được. Không có sắc, cứ cồn cào trong bụng, không chịu nổi. Ðợi một lát, không thấy bưng cơm ra, anh ta giục: - Thôi ông bạn cho sắc ra đi thôi! Còn chờ gì nữa! Vừa lúc ấy, vợ bạn ở trong nhà bưng liễn cơm đi ra. Anh ta trông thấy, một tay vỗ đùi, một tay chỉ liễn cơm, bảo: - Có thế chứ! Sắc đây rồi! Anh bạn tưởng anh kia ghẹo vợ mình, nỏi giận, vừa đánh vừa mắng: - À thằng này láo thật! Mày muốn chim vợ ông hả? 3. Lý sự với quan Ðể giữ trật tự trong hạt, ông quan nọ ra yết thị nói: "Ai đi đêm phải cầm đèn." Ðêm hôm sau, quan đi tuần, vấp phải một người. Quan quở: - Thằng kia đi đâu? Không xem yết thị à? Người ấy đáp: - Bẩm có xem ạ! - Thế sao đi đêm không cầm đèn? - Bẩm có, đèn tôi đây. - Thế sao đèn không có nến? - Bẩm yết thị chỉ nói cầm đèn, chứ không nói trong đèn phải có nến ạ! Sáng hôm sau, quan bổ sung tờ yết thị trước: "Ai đi đêm phải cầm đèn, trong đèn phải có nến." Ðêm hôm ấy, quan đi tuần, lại vấp phải một người, Quan giận lắm, quở: - Ði đêm, sao không có đèn, có nến? Người kia đáp: - Bẩm, tôi có đủ đèn, đủ nến, đấy ạ! - Sao không thắp lên? - Bẩm, trong yết thị không nói thắp nến ạ! Quan thấp nói có lý, sáng hôm sau viết một tờ yết thị khác thật đầy đủ: "Ai đi đêm phải cầm đèn, trong đèn phải có nến, nến phải thắp sáng." Tưởng không còn ai bắt bẻ vào đâu được nữa! Thế mà một hôm, nửa đêm, quan đi tuần, lại vấp phải một người có đèn, có nến, nhưng nến thắp hết rồi. Quan lại quở. Người kia đáp: - Bẩm, trong yết thị không nói thắp hết cây nến này, phải tiếp cây khác ạ! Quan ngẫm nghĩ một lúc rồi nhủ thầm trong bụng: "Văn chương khó thật! Mình viết một cái yết thị, sửa đi sửa lại ba bốn lần mà vẫn không gẫy gọn. Người khác xem vẫn hiểu lầm!" 1.Biết Rồi Sau tiệc cưới, hai vợ chồng lên giường đi ngủ. Anh chồng hỏi vợ: - Ðố em, chữ Hán dán trên tường là chữ gì? Cô vợ trả lời: - Chữ Hỷ. Anh chồng nói: - Không phải! Cô vợ cười lại nói: - Ðúng rồi, không phải chữ Hỷ mà là Nhị Hỷ, Tam Hỷ, Tứ Hỷ chứ gì? Anh chồng vẫn lắc đầu. Cô vợ ôm lấy chồng lại nói: - Nếu vậy là chữ Ngũ Hỷ. Ngủ Hỷ, ngủ đi anh. Qua đêm, sáng hôm sau cô vợ ghé vào tai chồng thì thầm: - Biết rồi! Chữ ấy không phải là Nhị Hỷ, Tam Hỷ, Tứ Hỷ, Ngũ Hỷ mà là chữ Sướng Hỷ, đúng không nào? 2.Em Không Giận Nó Có anh chồng rất thương yêu vợ, nhưng tính tình lại cục cằn thô lỗ, việc gì trái ý là y như rằng mắng chửi, thậm chí đôi lần còn đánh cả vợ nữa. Một hôm, ban ngày hai vợ chồng cáu gắt nhau rồi dẫn tới xô xát. Ban đêm, vợ giận nằm quay lưng lại với chồng. Anh chồng lúc này nguôi cơn giận và bắt đầu làm lành. Ðầu tiên anh đưa chân gác lên hông vợ. Chị vợ hất chân xuống và nói: - Không cho gác, chân này ban ngày đá người ta còn gác nỗi gì? - Anh chồng bỏ chân xuống và lại tiếp tục làm lành bằng cách choàng ôm lấy lưng vợ. Chị vợ lại gỡ tay ra nói tiếp: - Ứ cho ôm, tay này ban ngày định đánh người ta còn ôm iếc nỗi gì? Anh chồng không ôm vợ nữa nhưng cố nằm sát và hôn vào cổ vợ. Anh lại bị vợ đẩy ra và nói: - Ứ ừ! Không cho hôn đâu, cái mồm này ban ngày mắng người ta còn gì. Anh chồng đành nằm im. Một lúc sau, chợt nghĩ ra rồi bật hỏi: - Cái gì của anh ban ngày nó không đúng vào người em thì em không giận nó chứ gì? 3.Hay Chữ Ở một nhà hàng nọ có cô chạy bàn nhanh mồm và vui tính. Một hôm có một tốp khách vào ăn, cô ta nhanh nhẩu chạy tới giới thiệu các món ăn với khách: - Thưa các anh! Nhà hàng em nổi tiếng các món ăn, món nào cũng ngon, món nào cũng có, món nào cũng ấn tượng. - Khác hỏi: - Cơm! Có cơm không? Cô ta trả lời: - Ôi dào, cơm! Cơm thì thơm nhau, món này ai cũng thích. - Vậy có rau không? Ăn rau thì thế nào? Khách lại hỏi: - Có rau! Ăn rau thì đau nhau. Các anh có biết vì sao ăn rau lại đau nhau không? Vì nó rẻ, doanh thu ít hơn mà. - Vậy ăn cá thì sao? Khách lại hỏi. - Ăn cá thì đá nhau ! Có nhiều đạm ăn cá khoẻ dễ đá nhau. - Vậy ăn tôm? Khách lại hỏi. - Ăn tôm thì ôm nhau. Tôm lúc hấp, lúc luộc hoặc nướng xong cứ co quắp lại như người ôm nhau ấy mà. - Nếu vậy tôi ăn thịt. Ăn thịt thì sao nhau? Khách lại hỏi. - Ăn thịt thì... thì... Cô gái ngượng ngùng không biết trả lời ra sao. Khách vội đỡ lời: - Ăn thịt thì nhộn nhịp khắp các cơ quan chứ gì? ********************************************** 1.Còn Lạ Gì Nó Một chị hớt hải chạy đến trạm cảnh sát báo cáo về việc mất trộm. Anh cảnh sát hỏi: - Chị mất vàng và tiền phải không? - Ðúng vậy! - Chị để đâu mà mất, trong tủ hay trong va ly quần áo. - Tôi để trong người, chỗ này này. Chị vừa nói vừa vạch áo mình ra để hở chiếc áo coóc-xê với những đường chỉ khâu rất vụng làm chỗ giấu tiền của. - Thế nó lấy lúc chị đang ngủ? - Không ngủ! Tôi thức đấy chứ. Nó ôm lấy tôi, âu yếm tôi, đè tôi ra giường, lần tay vào chỗ tôi giấu tiền. Tôi cứ tưởng bở là... Ai ngờ nó móc tiền rồi đi thẳng. - Chị có nhìn rõ mắt nó không? - Còn lạ gì nó nữa! Thằng chồng khốn nạn của tôi thì sao lại không biết! 2.Ân Hận Ở một làng nọ có một chị kén chọn quá mà hoá ra muộn chồng. Mãi tới ngoài ba mươi tuổi mới lấy được chồng. Ðêm tân hôn, sau cuộc ân ái xong thì chị ta bưng mặt khóc nức nở. Anh chồng thấy vợ khóc, thương tình, cố gắng an ủi. Anh ta nói: - Anh làm em đau lắm phải không? Anh xin lỗi. - Không đau! Chị vợ vùng vằn trả lời. Anh chồng lại kiên nhẫn thuyết phục: - Con gái, ai mà chẳng phải lấy chồng. Em trao cho anh đời con gái thì có gì mà phải ân hận, phải khóc? Nghe nói vậy, chị vợ càng khóc to hơn: - Vâng! Ðúng là em ân hận. Nếu biết lấy chồng mà được sướng như thế này thì em đã lấy chồng từ mười năm trước rồi mới phải. (Truyện này có một dị bản khác là: Có một anh lấy vợ muộn, đêm tân hôn, sau khi ân ái xong cũng ôm mặt khóc. Chị vợ thấy chuyện ngược đời, vì xưa nay người khóc phải là con gái, nên chị vợ bảo chồng: "Phụ nữ chúng em là người mất thì mới đáng khóc, còn đàn ông, là người được còn khóc nỗi gì?". Anh chồng trả lời: "Anh khóc đâu phải vì chuyện "được, mất" mà bởi vì ân hận, nếu anh biết lấy vợ mà sướng thế này thì anh lấy ngay từ hồi cha mẹ anh ép lấy cô bé ở quê rồi". Một dị bản khác có nội dung tương tự truyện trên nhưng khác ở chỗ, cô vợ lại không khóc ở đêm tân hôn mà sau đêm tân hôn về khóc bắt đền mẹ...). 3.Chân Chính, Chân Phụ Một anh bộ đội đóng quân ở làng quê và phải lòng yêu một cô gái người làng ấy. Vốn là lính - là người đàng hoàng, đứng đắn nên anh đến nhà người yêu bao giờ cũng chào hỏi gia đình, nếu có muốn đi chơi bao giờ cũng xin phép. Khổ một nỗi, ông già của người yêu rất kh ó tính, dẫu biết anh là người tốt nhưng ông vẫn xét nét, ngăn chặn. Một bận, anh tới chơi, cô gái ở trong bếp, còn ông bố thì đang bực tức việc gì. Anh chào, ông già đáp "vâng". Anh ta lân la cưa cẩm: - Dạ thưa bác, hôm nay bác có khoẻ không ạ? - Cảm ơn! Sức khoẻ của tôi đang ở trong bếp kia kìa, anh vào đó mà hỏi. Tưởng ông già đùa, anh lại nói tiếp: - Dạ, thưa bác... cháu xin phép bác cho cháu đưa em sang đơn vị để xem văn nghệ có được không ạ? - Không văn nghệ, văn gừng gì hết. Tôi còn lạ gì cái vở của các anh, lấy lý do này lý do kia. Ai biết anh đưa nó đi xem hay là anh đưa ra bụi ra bờ nào đó để nhỡ nó ễnh cái bụng lên thì chết tôi à... Anh bộ đội nghe vậy thanh minh: - Dạ, sao lại dám vậy ạ! Thưa bác, chúng cháu phải giữ cho nhau, vì cháu yêu một tình yêu chân chính chứ ạ. Ông già cười và mỉa mai: - Tôi biết anh là chân chính rồi, mà tôi có sợ cái chân chính của anh đâu. Tôi chỉ sợ cái chân phụ... của anh thôi. Cái chân chính thì anh giữ được, còn chân phụ... anh làm sao giữ nổi? **********************************************1. Cái Biển Mùa hè, chị nọ đến một bể bơi thấy vắng vẻ liền cởi quần áo nhảy ào xuống tắm. Ðang tắm thì có một đám đàn ông đi tới, họ cũng chuẩn bị xuống tắm. Sợ quá, chị vội vơ lấy cái biển đang cắm ở đấy che chỗ kín của mình đi lên. Vừa che vào thì toán đàn ông cười rộ lên, chị vội nhìn xuống thấy ngay dòng chữ: "Chỗ này sâu 1 mét". Ngượng quá, chị vội vã quay mặt chữ vào phía mình. Lạ quá, vừa quay tấm biển xong thì toán đàn ông lại càng cười dữ hơn. Chị cuối xuống, thấy ngay dòng chữ: "Chỗ này dành cho nam giới".
Con hỏi bố "Bố ơi phân chia giai cấp là gì hả bố". Bố trả lời "Lấy nhà mình làm ví dụ, bố kiếm tiền thì bố là giai cấp tư bản, mẹ lãnh đạo thì mẹ là chính quyền, con là nhân dân, còn em con là tương lai, cô giúp việc nhà mình là giai cấp lao động". Tối hôm đó, em bé ỉa đùn, cậu bé tìm mẹ thì thấy mẹ đang ngủ say, sang phòng cô giúp việc thì thấy bố đang.... Sáng hôm sau, bố hỏi "Hôm qua bố giải thích thế con có hiểu ko?". Con trả lời "Giai cấp tư bản thì đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động, trong khi đó chính quyền ngủ say không biết gì, tương lai thì dơ dáy, nhân dân ko biết làm gì "
Tại Sao Anh đạp ... TẠI SAO ANH ĐẠP ... -------------------------------------------------------------------------- Có một Anh chàng đạp xíchlô tăng ca vào lúc 3h00 AM , khi đi ngang qua nghĩa trang Liệt sĩ thì có một cô nàng có dáng dấp thương lái vời lại yêu cầu chở 1 bao hàng.Khi đang bê bao hàng lên xe xích lô Anh chàng phát hiện trong bao bố là 1 xác chết đã chặt ra làm nhiều khúc.Miệng há hốc chưa kịp định thần thì cô gái bỗng biến mất và cách đó 5 mét là 1 cô gái mặc áo trắng đang ngồi trên ngôi mộ.Cô ta yêu cầu Anh phải chở bao hàng có xác chết này vứt xuống cầu Sài gòn,nếu bỏ dọc đường thì số phận của Anh cũng giống như người đang nằm trong bao bố.nói xong bóng ma vụt biến mất ... Anh chàng hì hục đạp xe xích lô liên tục 30phút,mồ hôi mồ kê nhễ nhãi cuối cùng cũng tới được giữa cầu Sài gòn.Anh ta vần bao bố đựng xác chết lên lan can thành cầu để vứt xuống sông.bỗng trong bao bố có tiếng nói phát ra " sao Anh lại đẩy em ?" Anh chàng sợ wá đẩy tiếp...đạp tiếp nhưng vẫn không sao rơi cái cái bao bố xuống sông được đã thế vẫn còn nghe " sao Anh lại đẩy em ?đừng đạp em nữa" Anh chàng bèn dùng hết 12 thần công lực đạp 1 phát chí tử,lần này bỗng nghe 1 cái " rầm " sau đó mở mắt ra thấy vợ bị lọt xuống giường,miệng thì méo mó " Sao anh lại đạp ...em "
Cho mình góp bài tếu ngắn ngắn nhé? Ngứa đồ..... Có một anh chàng mất mãn chán,và anh ta quyết định leo lầu 2 nhẩy lầu,khi anh ta chuẩn bị tự tử,bỗng nhiên nhìn thấy một anh thanh niên cụt hai tay đang nhẩy choi choi như có gì vui vẻ lắm,anh ta nghĩ tại sao một người cụt cả hai tay lại có thể vui vẻ và yêu đời đến thế,còn mình anh ta quyết định không tự vẫn nữa và đi xuống hỏi người thanh niên kia,king nghiệm sống làm thế nào cho vui vẻ.Anh ta tiến đến và hỏi chào anh anh cho tôi hỏi tại sao một người tàn phế hai tay như anh lại cứ yêu đời nhẩy múa mãi vậy? Người kia nghe vậy tức quá văng một câu tục tữu.Đ..M..Bố mày đang ngứa đồ <Ngứa hạ bộ không có tay để gãi,đành nhẩy nhẩy cho đỡ>
Đầu năm, chị hàng xóm mời xơi... Đầu năm mà chị hàng xóm đã mời “xơi” thế này thì ai mà chịu cho thấu. Mà “chị ấy” lại còn mời rất thật lòng mới chết chứ. Tục xưa, tên xấu thì dễ nuôi. Nhà nọ có 3 người con trai được đặt tên là Cút, Cu và Ðớp. Năm mới, ông bố đi chúc tết hàng xóm thì có ông bạn đến chơi. Người vợ thay mặt chồng tiếp đón ân cân, người bạn cũng vui lắm. Ðến bữa ăn, người vợ bảo thằng út: - Dọn cơm cho bác, Ðớp! Người bạn hơi phật lòng, ăn qua loa vài chén rồi đứng dậy. Người vợ bảo đứa thứ hai: - Múc nước cho bác rửa, Cu! Lần này ông bạn giận tím mặt, liền chào ra về. Người vợ ngỡ người ra, không hiểu làm sao cả, bảo thàng con lớn: - Dắt xe cho bác, Cút...
Vô tình “chơi chữ” Đầu năm, anh chàng tuyên truyền viên của chương trình Kế hoạch hóa Gia đình hì hục sơn khẩu hiệu lên bờ tường trước Trung tâm, chữ nào chữ ấy to đùng: NẾU GIA ĐÌNH CÓ HAI CON VỢ Đến đây thì phải “xuống dòng” vì bờ tường không đủ, kết quả: CHỒNG HẠNH PHÚC:dontknown:
khám phá !!! Ba cô gái mới lấy chồng chia sẻ khám phá.Cô thứ nhất : - Hôm qua mình sờ thử cái ấy của chồng. Hóa ra là nó âm ấm. Ngày hôm sau, cô thứ hai nói : - Đêm qua mình cũng sờ thử cái của chồng mình, đúng là nó âm ấm. Lại ngày hôm sau nữa. Gặp nhau – cô thứ ba mặt mũi tím bầm. - Sao mà đến nông nỗi này ? - Mình cũng sờ thử cái ấy của chồng mình… - Chỉ vì thế mà bị ăn đòn ? - Mình chỉ nói: “cái ấy của những người đàn ông khác đều ấm mà riêng của anh thì lạnh”… và cũng chỉ kịp nói có chừng ấy.
Ngồi dậy làm gì ??? Một đêm, hai vợ chồng nọ kỷ niệm ngày cưới bằng “chuyện ấy”! Đang "hì hục kỷ niệm” chợt ông chồng phát hiện ra thằng con thứ hai lên 4 tuổi đang ngồi trên giường đối diện vừa nhìn vừa nhe răng cười. Bố cậu ta vừa ngượng vừa bực mình bèn mặc quần áo vào rồi chạy sang quát: - Ai cho phép mày tò mò như vậy hả? Đi ngủ ngay không tao cho nhừ đòn bây giờ. Lúc đó, thằng nhóc con cả 6 tuổi đang nằm trong chăn chỉ thò mỗi cái đầu ra nói: - Bố cứ cho nó một trận cho chừa đi, con đã bảo... cứ nằm mà xem cũng được, lại còn ngồi dậy làm gì! - ?!!!
Không thối lại được Sau khi nhậu nhẹt say sưa, meduthu và nlkhanh đứng dậy tỉnh bơ bước ra khỏi quán. Ông chủ quán người Tầu vnreddevil vội chạy theo: - Hầy, các nị phải trả tiền nước cho ngộ chứ! Một trong hai người nhìn chủ quán trừng trừng, rồi rút từ trong cạp quần một khẩu Colt 45 quăng xuống cái bàn gần đó. - Tiền hả? Đây, cầm lấy. Ông chủ quán vnreddevil run cầm cập van xin: - Thôi xin nị cứ giữ nó đi, ngộ không dám lấy đâu, vì ngộ không có... súng lẻ để thối lại cho nị mà.
Lý sự cùn - Raymond: Này, sao bánh tôm nhà hàng làm không có con tôm nào trong bánh hết vậy? - Chủ nhà hàng (dungnth): Thế ông đã ăn cơm sinh viên chưa ạ? - Raymond: (Ngạc nhiên), Hồi còn sinh viên, tôi ăn thường xuyên... - dungnth: Thế khi ăn cơm, ông có thấy "con sinh viên" nào không? Raymond trả tiền mà lòng...đắng ngắt..........
Ly dị Một đôi vợ chồng mới qua Mỹ được ít lâu, lại hay cãi vả đòi ly dị. Bỏ bụng bấy lâu bị vợ lấn át, chồng nói: - Sugar you you go, sugar me me go (đường cô cô đi đường tôi tôi đi) Cô vợ: - You think you tasty?(Anh nghĩ anh ngon lắm hả?) Anh chồng: - I love toilet you go go (tôi yêu cầu cô đi đi) Cô vợ: - You think you are belly button of dance pole? You live a place monkey cough flamingo crows, clothes house country. (Anh nghĩ anh là cái rốn của vũ trụ hả, ông sống nơi khỉ ho cò gáy, đồ nhà quê Anh chồng: - You onion summer three down seven up. No enough listen (cô hành hạ tôi ba chìm bảy nổi. Thôi đủ rồi nghe!
Những chuyện “cười ra nước mắt” trong bão (Dân trí) - Bão số 9 đi qua để lại hậu quả tàn khốc, nhưng giữa mất mát, đau thương, người dân miền Trung can trường, lạc quan vẫn truyền nhau những câu chuyện cười ra nước mắt, những chuyện lạ mà có thật. 1. Đó là chuyện về 3 người đàn ông trụ cột trong gia đình, ông Nguyễn V. (52 tuổi), anh Nguyễn P. (29 tuổi, con ông V.), anh Hồ Quang T. (41 tuổi) cùng ở xã Bình Thới, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi. Khi trời bắt đầu nổi gió, mưa ầm ầm trút nước, họ cho vợ con đi tránh bão còn mình ở lại giữ lúa, giữ trâu bò. Nhưng nước lớn nhanh quá, không thể “trụ” lại được, ba người vội tìm đường thoát thân. Nước chảy xiết. Trong lúc đánh vật với dòng nước dữ, cả ba bị “tụt” mất chiếc quần đùi. Khi chụp được nhánh cây trứng cá, trèo được lên nóc nhà chị Phạm Thị H. (29 tuổi) , ba người đàn ông đã “trần như nhộng”. Lúc này, hai mẹ con chị H. đang lánh nạn trên ấy. Thấy lạ, cháu Thảo (4 tuổi) hồn nhiên hỏi: “Ủa, sao mấy chú không mặc quần vậy hè?”... Cả ba người đàn ông mặt đỏ lừ. Không biết trả lời sao, đành gồng mình chịu trận cho đến khi nước rút. 2. Chuyện về ông Hai Tiên sửa xe đạp ở đầu thôn Tân Phước (xã Bình Minh, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi) vừa nghe vừa hồi hộp. Tối 28/9, ông Hai chở lúa đi gửi. Được nửa đường, gặp nước chảy xiết và gió mạnh, thuyền chòng chành rồi lật úp. Mấy bao lúa rơi xuống nước… Chờ mãi không thấy ông Hai về, mọi người đinh ninh ông đã chết. Xã ghi tên ông vào danh sách những người tử nạn. Vợ con ông khóc lóc thảm thiết, túa nhau đi tìm xác. Trưa 29/9, bão tan. Ông Hai lò dò về nhà. Hỏi ra mới biết, khi thuyền bị lật, ông lặn một hơi thoát ra khỏi mấy bao lúa rồi nhắm hướng đồi cao bơi thẳng tới. Đứng trên cao nhìn xuống chỉ thấy một biển nước lênh láng. Ông đành tựa vào gốc cây chờ đợi, rồi đánh một giấc đến sáng. Chờ nước rút mới tìm về. Quá ngưỡng mộ, bà con tặng cho ông danh hiệu “ông Hai kình ngư”. 3. Cũng ở thôn Tân Phước, “sự việc xảy ra thật thần kỳ, chẳng khác gì chuyện cổ tích”. Gia đình anh Phạm Xuân (50 tuổi) và chị Đinh Thị Hồng (39 tuổi) nuôi 3 con bò, 12 con heo thịt và 1 con heo nái. Bò được định giá khoảng 10 triệu đồng/con, heo thịt sàng sàng 50kg/con. Chị heo nái là “cơ sở” sản xuất heo con. Chúng là tất cả gia tài của hai vợ chồng. Chiều 28/9, lũ lên, nước cứ dâng cao không biết điểm dừng. Thương bầy gia súc, chẳng thà mất của còn hơn để chúng chết ngộp, tội nghiệp, anh Xuân cắt dây, xổ chuồng thả chúng mà dặn dò: “Ở đâu cũng được, ráng tìm đường sống nghe tụi bây!”. Trưa 29/9, nước rút, khi đang dọn dẹp nhà cửa, bỗng anh Xuân nghe tiếng “ụm bò” ngoài cổng. Chạy ra thì quá là bất ngờ. Cả 3 con bò nhà anh lững thững bước vào sân, cổ vẫn còn dây buộc. Chưa hết ngạc nhiên, cả nhà không tin vào mắt khi thấy 12 con heo cũng ụt ịt chạy về. Một lúc sau, lại có tiếng réo ngoài cổng của một người quen kêu qua nhà bắt con heo nái về, nó đang trú trong chuồng bò hàng xóm. Bà con trong thôn vẫn bàn tán xôn xao về “điều kỳ diệu” ở nhà anh Xuân. Bò biết đường về đã đành vì chúng được dắt đi ăn đây đó, nhưng heo thì nhốt trong chuồng quanh năm suốt tháng, sao chúng lại tìm được đường về? Lại không thiếu con nào. Phương Hà
Lộn Một anh chàng phải đáp xe lửa tốc hành đi ăn cưới nơi thành phố lân cận. Chỉ còn 10 phút nữa là tầu chạy, anh mới phát giác là mình bị đi chảy, ướt cả quần, dơ cả áo, anh vội chạy vào quán bán quần aó trong ga, chọn được cái quần và cái áo thun rất vừa. Anh tiến tới quầy tính tiền, đưa xếp quần áo mới chọn được cho cô thâu nhân viên, mới hay là không đủ tiền mua cả áo lẫn quần. Vừa để ý mò túi, ngắm ví, anh vừa bối rối nói với cô thâu ngân viên: - Tôi không đủ tiền mua cả hai, vậy tôi chỉ mua cái quần thôi. Còi tầu đã rú lên báo hiệu tầu khởi hành, anh vội cầm gói đồ nhảy vội lên toa xe cuối cùng. Vừa nhẩy lên được thì đoàn tầu chạy. May quá ! Trễ một phút nữa là khỏi đi ăn cưới rồi ! Trên toa, anh cảm thấy đi tới đâu thì ở đó mọi người vừa nhìn anh vừa bịt mũi. Anh thấy mắc cở nên vội chạy vào cầu tiêu gần nhứt để thay đồ. Sau khi đóng chặt cánh của cầu tiêu, anh cởi cái quần dài hôi thối liệng qua cửa sổ toa xe, liệng luôn cả quần lót nữa. Anh thấy khoan khoái liệng xong cái của nợ hôi thối làm mất mặt mình trước bao nhiêu khách hàng trên toa. Anh mở gói quần áo mới mua để thay. - Trời ơi! Sao lại thế này ? Chỉ là cái áo thun chứ không phải cái quần dài ? - ???
MUA NỬA VÉ Tại quầy bán vé ca nhạc, khách hỏi: - Bao nhiêu tiền 1 vé hát Michel Jackson ? -120 đô - Tôi muốn mua nửa vé thôi, vì có giấy chứng nhận của bác sĩ là tôi chỉ nghe được 1 bên tai! DỄ PHÂN BIỆT Trong tiệm kem, khách hàng : - Kem này là gì thế, kem đậu xanh hay kem hạt dẻ vậy? Bồi: - Ông ăn thấy mùi gì? Khách : - Có mùi mốc mốc ... Bồi: - Thế là kem đậu xanh rồi. LỜI KHUYÊN TỐT Trong phòng mạch, bà mẹ kể lể : - Cháu đêm thì tỉnh như sáo và lại hay nói xoen xoét như con vịt, nhưng ban ngày thì cứ ngủ gà ngủ gật, ho như quốc kêu mùa hè, thở khò khè như mèo hen... Bác sĩ : - Vậy thì tôi khuyên bà nên dẫn cháu đến bác sĩ thú y.