Liên hệ quảng cáo: anh Nguyễn Long Khánh (mobile: 0907 707 171 - nick: nlkhanh - email: longkhanh1963@gmail.com)

truyên ngắn ô của kính vỡ-VNzoom

Thảo luận trong 'Tản mạn' bắt đầu bởi khoahuynh1088, 6/10/09.

  1. khoahuynh1088

    khoahuynh1088 Active Member

    Vào năm 1954, tôi mới lên 12 tuổi. Lúc đó, tôi thường dậy sớm đi bỏ báo xong rồi về học. Trong số khách hàng của tôi có một bà lão tóc bạc phơ sống một mình trong ngôi nhà nhỏ trên phố Chuồng Chim. Ít khi tôi nhìn thấy bà lão. Thường thì tôi bỏ báo vào thùng thư, nhấn chuông báo hiệu rồi vội đi ngay cho kịp bởi tuyến đường đưa báo của tôi còn dài.

    Chuyện xảy ra vào một ngày đông. Chiều hôm đó, trên đường từ trường về nhà, tôi và lũ bạn chợt chú ý tới bức tượng con gà trống cắm trên nóc nhà bà lão. Gió đổi chiều thì con gà trống quay theo hướng gió. Mỗi lần như vậy, cổ con gà trống gật gù trông ngồ ngộ. Lũ chúng tôi tấp xe đạp vào lề đường, túa ra kiếm sỏi. Ở vùng tôi sống, sỏi không thiếu nhưng vì đang mùa đông nên chúng tôi phải bươi lớp tuyết mới kiếm được chúng. Có sỏi, chúng tôi thách nhau chọi trúng con gà. Cuộc chơi thật náo nhiệt nhưng vì gặp khúc phố vắng nên chẳng ai la chúng tôi.

    Ðến lượt mình, tôi ném trượt hòn sỏi thứ nhất. Hòn thứ hai, thứ ba cũng vậy. Ðến hòn thứ tư, tôi vung tay và chỉ kịp nghe choảng một cái. Trời ơi, hòn sỏi không bay lên nóc nhà mà trượt qua các kẽ ngón tay tôi lao thẳng vào cửa sổ nhà bà lão. Có lẽ vì trời lạnh các ngón tay tôi tê cứng mà hòn sỏi lại quá trơn. Bỏ mặc cánh cửa kình vỡ toang, chúng tôi hoảng hốt nhảy phóc lên xe đạp hộc tốc chạy trốn.

    Sáng hôm sau, tôi đi giao báo mà như đi ăn trộm. Rón rén thả tờ báo vào khe thùng thư, tôi không dám bấm chuông, cứ thế lặng lẽ đạp xe đi tiếp bỏ lại sau lưng khung cửa kính vỡ toang hoác như đang nhìn xoáy vào gáy tôi. Ði học, tôi phải đi đường vòng qua mấy phố khác để tránh nhà bà lão. Ðược mấy ngày như vậy, tôi chợt thắc mắc: Trời lạnh như cắt da cắt thịt, tại sao bà lão không kêu làm lại kiếng? Ở tuổi bà ấy, phải cảm lạnh thì nguy ! Hay bà ấy không có tiền? Những câu hỏi đó giày vò tôi suốt một đêm và tôi quyết chuộc lại lỗi lầm.

    Suốt 3 tuần sau đó, tôi không dám chi tiêu dù chỉ một xu từ khoảng tiền công bỏ báo và cất lại được 7 đôla, mà tôi nghĩ là đủ để bà lão lắp một tấm kiếng mới. Tôi bỏ số tiền vào phong bì kèm một mẩu giấy nhỏ giải thích ngọn ngành và nhét nó vào thùng thư với mấy tờ báo. Ðồng thời tôi cũng phát hiện ra thùng thư còn khá nhiều báo. Qua ngày hôm sau, vẫn chưa có ai lấy báo. Tôi lo lắng. Do dự một hồi, tôi liều nhấn chuông. Chờ mãi không thấy người mở cửa, tôi đánh bạo gõ cửa một nhà hàng xóm: “Bà Elizabeth hả? Ði rồi, đi gần tháng nay. Có xe chở đi. Tôi không rõ, chắc bệnh nặng”. Tôi rùng mình. Rõ ràng, bà lão bị cảm lạnh từ hôm tôi làm bể kiếng.

    Rồi lại hai tuần nữa qua đi. Ngày nào tôi cũng ghé qua nhà bà lão ngóng xem trong đó đã có người hay chưa. Cho tới một ngày kia, khung cửa kính vỡ đã được thay, trên bậu cửa sổ xuất hiện một chậu hoa nhỏ, thùng thư trống hoác. Vui mừng khôn xiết, tôi bấm chuông cửa nhà bà lão. Tôi sững sờ: người mở cửa cho tôi là một phụ nữ trẻ. “Bà Elizabeth? Bà ấy bán căn nhà này cho tôi rồi. Ði đâu à? tôi không biết. Cậu là cậu bé đưa báo à? Cậu đợt chút. Bà lão có thư cho cậu”.

    Tôi đứng trên hè phố mở thư: “Chào cậu bé. Vì sức khỏe ta phải xuống miền Nam ở với các con. Lỗi không phải do cậu. Ta đã rời nhà trước khi cửa kính vỡ. Tuy nhiên, ta rất thích cách xử sự của cậu. Ráng giữ như vậy trong đời. Ta có món quà nhỏ tặng cậu. Hy vọng chúng ta có dịp gặp lại”. Tôi mở gói giấy nhỏ và nhận ra 7 đôla mà tôi đã gởi cho bà lão.
     
  2. khoahuynh1088

    khoahuynh1088 Active Member

    trên tuyết- VNzoom

    Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết.
    Một đôi trẻ, tay xách lỉnh kỉnh những túi to - vừa nói chuyện vừa cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ.
    Một bà mẹ dẫn hai đứa con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ quá vội nên cũng không để ý.
    Một viên chức ôm một chồng sách đi qua. Mãi suy nghĩ nên cũng không để ý.
    Bà cụ dùng cả hai tay để khép vạt áo đứt hết khuy. Dừng lại, nép vào một góc ở bến xe buýt. Một quý ông ăn mặc lịch lãm cũng đứng đợi xe buýt. Ông cố đứng tránh xa bà cụ một chút. Tất nhiên là bà già rồi, chẳng làm hại được ai, nhưng nhỡ bà ấy bị bệnh lây nhiễm thì sao...
    Một cô gái cũng đứng đợi xe buýt. Cô liên tục liếc xuống chân bà cụ nhưng cũng không nói gì.
    Xe buýt tới, bà cụ nặng nhọc bước lên xe. Bà ngồi trên chiếc ghế ngay sau người lái xe. Quý ông và cô gái vội vã chạy xuống cuối xe ngồi.
    Người lái xe liếc nhìn bà cụ và nghĩ: "Mình không thích phải nhìn thấy cảnh nghèo khổ này chút nào!"
    Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:
    _Mẹ ơi, bà ấy đi chân đất! Mẹ bảo những ai hư mới đi chân đất, đúng không mẹ?
    Người mẹ hơi ngượng ngập kéo tay con xuống:
    _Andrew, không được chỉ vào người khác! - Rồi bà mẹ nhìn ra cửa sổ.
    _Bà cụ này chắc phải có con cái trưởng thành rồi chứ! - Một phụ nữ mặc áo choàng lông thì thầm - Con cái của bà ấy nên cảm thấy xấu hổ mới phải!
    Người phụ nữ bỗng cảm thấy mình quả là người tốt, là đứa con hiếu thảo, vì mình luôn quan tâm đầy đủ đến mẹ mình.
    _Đấy, ai ai cũng phải học cách tiết kiệm tiền - Một chàng trai ăn mặc bảnh bao thêm vào - Nếu bà ấy biết tiết kiệm từ khi còn trẻ thì bà ấy chẳng nghèo như bây giờ!
    Một doanh nhân hào phóng cảm thấy ái ngại. Ông lấy trong ví ra tờ 10 đô, ấn vào bàn tay nhăn nheo của bà cụ, nói giọng hãnh diện:
    _Đây, biếu bà! Bà nhớ mua đôi giày mà đi!
    Rồi ông ta quy về chỗ ngồi, cảm thấy hài lòng và tự hào về mình.
    Xe buýt dừng lại khi tới bến và một vài người khách bước lên. Trong số đó có một cậu bé khoảng 16-17 tuổi. Cậu ta mặc chiếc áo khoác to màu xanh và đeo chiếc balo cũng to, đang nghe headphone. Cậu trả tiền xe buýt và ngồi ngay chiếc ghế bên cạnh bà cụ.
    Rồi cậu nhìn thấy bà cụ đi chân đất!
    Cậu tắt nhạc. Cảm thấy lạnh người. Cậu nhìn từ chân bà cụ sang chân mình. Cậu đang đi một đôi giày cổ lông dành cho trời tuyết. Đôi giày mới tinh, và ấm sực. Cậu phải tiết kiệm tiền tiêu vặt khá lâu mới mua được. Bạn bè đứa nào cũng khen!
    Nhưng cậu cúi xuống và bắt đầu cởi giày, cởi tất, rồi ngồi xuống sàn xe, bên cạnh chân bà cụ.
    _Bà, cháu có giày đây này! - Cậu nói.
    Một cách cẩn thận, cậu nhấc bàn chân lạnh cóng, co quắp của bà cụ lên, đi tất và đi giày của mình vào chân bà. Bà cụ sững người, chỉ khe khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn rất nhỏ.
    Lúc đó, xe buýt dừng. Cậu thanh niên chào bà cụ và xuống xe. Đi chân đất trên tuyết.
    Những người khách trên xe thò đầu ra cửa sổ, nhìn đôi chân cậu thanh niên bình phẩm.
    _Cậu ta làm sao thế nhỉ? - Một người hỏi.
    _Một thiên thần chăng?!
    _Hay là con trai của chúa!
    Nhưng cậu bé, người ban nãy chỉ vào bà cụ, quay sang nói với mẹ:
    _Không phải đâu mẹ ạ! Con đã nhìn rõ rồi mà! Anh ấy là người bình thường thôi!
    Và việc làm đó, thật sự, cũng chỉ cần một người bình thường.
    __________________
     
  3. linhchithao53

    linhchithao53 Active Member

    Em Tin cũng vô Tản mạn post những loại truyện như thế này sao, hehe!
     
  4. khoahuynh1088

    khoahuynh1088 Active Member

    Thì chị Cỏ thấy rồi đó! Hehe trước đó có mấy bài khác luôn :D
     
  5. khoahuynh1088

    khoahuynh1088 Active Member

    @Chị Cỏ: tặng chị nè, hihi ngồi trong thư viện tổng quan tài liệu phát chán luôn, lâu lâu xem mấy chuyện này cho ý nghĩa.

    Có đôi khi nhược điểm lớn nhất của bạn lại chở thành ưu điểm lớn nhất . Bạn không tin ư ? Vậy bạn hãy lắng nghe câu chuyện này như một ví dụ nhé . Câu chuyện về một cậu bé 10 tuổi đã quyết tâm tập môn võ juđo dù rằng cậu bé đã mất đi cánh tay trái trong một tai nạn ô tô khủng khiếp .
    Cậu bé bắt đầu đến học với một võ sư già, nghiêm khắc . Cậu tập luyện rất tốt nhưng không hiểu vì sao trong suốt ba tháng ,cậu chỉ được dạy duy nhất một thế võ .
    - "Thưa thầy " , cậu bé rụt rè hỏi :
    - "Chẳng nhẽ con ko thể học thêm một động tác nào khác sao? "
    - "Đây là đòn duy nhất con biết và là đòn duy nhất con cần phải biết" , Vị võ sư trả lời .
    Dẫu ko hiểu rõ nhưng vì rất tin tưởng thầy mình , cậu bé tiếp tục tập luyện .Vài tháng sau ,vị võ sư đưa cậu bé đến với giải thi đấu judo dành cho thiếu nhi .Thật ngạc nhiên cậu thắng dễ dàng hai đối thủ đầu tiên . Đối thủ thứ ba gây cho cậu nhiều khó khăn nhưng cuối cùng cậu cũng chiến thắng .Cậu thực sự kinh ngạc về mình đã hạ gục ba đối thủ chỉ với một thế võ duy nhất .Giờ đây cậu đã tiến đến trận chung kết .
    Đối thủ của cậu lần này to lớn ,khỏe hơn cậu rất nhiều và đầy thành tích trong các giải đấu trước .Cậu bé bị áp đảo ,đã có lúc tưởng chừng như cậu đầu hàng .Trọng tài phải cho trận đấu dừng đôi phút vì e rằng cậu bé ko chịu nổi .Ông đã định cho kết thúc trận đấu nhưng vị võ sư ngăn lại :"Không hãy cứ để cho cậu học trò nhỏ của tôi tiếp tục hiệp đấu ..."
    Khi trận đấu bắt đầu trở lại ,đối thủ của cậu bé phạm phải một lỗi rất đáng tiếc , anh đã bị mất thăng bằng . Ngay lập tức cậu bé sử dụng thế võ duy nhất đã được học để vật ngã đối thủ .Cậu đã chiến thắng trận chung kết và trở thành nhà vô địch .
    Trên đường về cậu bé và vị võ sư ôn lại trận đấu đã qua . Thu hết can đảm , cậu bé khẽ hỏi thầy về điều cậu vẫn đang thắc mắc
    - "Thưa thầy làm sao con có thể chiến thắng một giải đấu judo chỉ với một thế võ ?"
    - "Con chiến thắng vì hai lý do " , Vị võ sư trả lời , "Thứ nhất con đã thành thạo một trong những thế võ khó nhất của môn judo và thứ hai để chiến thắng thế võ ấy đối thủ không có cách nào hơn là phải nắm được cánh tay trái của con "
    Bất hạnh lớn nhất của cậu bé đã trở thành ưu thế giúp cậu chiến thắng . Vì thế nếu bạn có những nhược điểm thì hãy tin rằng sẽ có một ngày chính chúng sẽ giúp bạn chiến thắng một điều nào đó trong cuộc sống .
     
  6. linhchithao53

    linhchithao53 Active Member

    @Em Tin: cảm ơn em nha, cái gì có chữ "tặng, cho" là khoái à ^^, đọc xong cũng đang suy nghĩ nhược điểm lớn nhất của mình là gì nè, để còn coi nhược điểm lớn nhất đó có trở thành ưu điểm lớn nhất hok mà chưa thấy, hihi..
     
  7. 360°

    360° Active Member

    cảm ơn bạn đã pót những mẩu truyện này

    thanks
     
  8. khoahuynh1088

    khoahuynh1088 Active Member

    @Chị Cỏ: hihi chị làm được chỉ em dzới, bít đâu em cg có khuyết đó :football:. Bị dì em nhiều khuyết điểm lắm, mà cái nào cg to hết... huhu.
    @360: thank đã xem. hihi
     
  9. vietnamese2k11

    vietnamese2k11 New Member

    Nhiều mẫu cửa kính đẹp thật sau này nếu được xây nhà đẹp em cũng lắp vài bộ chơi thôi. chứ lúc nó hỏng sửa cửa kính nhiều khi cũng đến mệt, mà phía ngoài thì vẫn cần cửa cuốn rồi
     

Chia sẻ trang này