Liên hệ quảng cáo: anh Nguyễn Long Khánh (mobile: 0907 707 171 - nick: nlkhanh - email: longkhanh1963@gmail.com)

George Herman “Red Sweater” McGinnis

Thảo luận trong 'Bài viết tuyển chọn - gà' bắt đầu bởi vnreddevil, 12/9/13.

  1. vnreddevil

    vnreddevil Moderator

    [​IMG]

    George Herman “Red Sweater” McGinnis
    Đăng bởi ChinaChicks1 - http://www.ultimatefowl.com

    George Herman “Red Sweater” McGinnis là người hết sức khôi hài. Nếu có thể sống lại vào ngay lúc này, ông sẽ thấy rằng những tranh cãi về dòng Blueface là truyện cười hay nhất mà ông từng tạo ra. Tôi chắc là ông sẽ có lúc phì cười về bài viết này, nhưng tôi vẫn viết ra. Có lẽ nếu không còn gì khác, nó sẽ tạo cảm hứng để mọi người kể cho chúng ta nghe về phiên bản câu chuyện của mình.

    Tiểu sử
    Herman McGinnis sinh năm 1905 ở Southwest Oklahoma gần Chickaska. Hầu hết thời niên thiếu ông sống với người bác Dave Lane, một dược sĩ ở Oklahoma City. Dave Lane là một trong những sư kê cựu trào giỏi nhất. Vào đầu những năm 1920 khi Sweater vẫn còn ở tuổi thiếu niên, ông thả gà của Frank Perry và Sap Barret trong một cuộc đá đối đầu (main) chống lại sư kê huyền thoại Henry Wortham [tác giả bộ luật đá gà phổ biến] và ăn 4 độ cuối để giành thắng lợi chung cuộc. Đấy là ở trường đấu Shell Creek Pit gần Sand Springs, Oklahoma.

    Sweater là một sư kê chuyên nghiệp về mọi phương diện của từ này. Ngoại trừ một thời gian ngắn phục vụ quân đội vào Thế Chiến II, ông dành cả đời làm việc với gà chọi. Ông là tay biệt dưỡng và nài gà hết sức được ưa chuộng, và ông làm việc khá lâu cho John Madigin, Walter Kelso và Jack Walton. Với phương pháp biệt dưỡng của mình, ông có thể khiến cho đùi gà mạnh hơn so với bất kỳ tay biệt dưỡng nào khác mà tôi biết. Chúng sẽ cứng và to bằng với cổ tay của một người bình thường. Chúng quá mạnh đến nỗi thường tự đá gãy chân của chính mình. Với tư cách nài gà, Sweater không bao giờ để lọt mánh nào, dẫu hợp lệ hay không. Thật trùng hợp ông chết trong đấu trường với con gà chọi trong tay tại trường gà Boxwood Pit ở Virginia vào ngày 19 tháng 12 năm 1959.

    Lịch sử lai tạo
    Sweater sở hữu hàng trăm con gà được nuôi cho mình hàng năm nhưng mãi cho đến khi ông chuyển đến North Carolina vào năm 1954 để làm việc cho Percy Flowers tại trại Pineville Farm, thì chẳng có con nào được gọi riêng là Blueface. Không có sự kết hợp đặc biệt nào giữa các dòng gà để có thể phân biệt Blueface với những dòng khác. Chúng chỉ đơn giản được coi là McGinnis Red [điều] hay Grey [chuối], tùy vào màu lông. Sweater không bao giờ quảng cáo gà của mình, ông không thích bán chúng và gần như chẳng bao giờ làm vậy, tuy nhiên ông cho đi nhiều con.

    Phương pháp lai tạo
    Phương pháp lai tạo thông thường của ông là thả một trống với sáu mái ngoài bãi thả và để chúng sinh sản tự nhiên. Vào mùa thu, Sweater sẽ chọn ra những trống tơ mà mình muốn và bảo chủ trại ăn thịt hết số còn lại. Do vậy rất nhiều gà của Sweater nằm trong tay những ai biết chỗ ông chăn thả gà của mình. Nhiều trong số cái gọi là dòng Blueface ngày nay dựa vào số gà lấy từ những bãi chăn thả này và chẳng có chút máu McLean Hatch vốn đi đôi với cái tên Blueface. Dòng gà mà Sweater dùng trong hàng loạt kết hợp và xuất hiện trong một số dòng Blueface hiện đại là Madigan Texas Ranger, một dòng Brown Red thực sự vĩ đại.

    Khi Sweater chịu trách nhiệm cho các sân giống của Madigan ở Houston vào cuối những năm 1930, rất nhiều những trống và mái xuất sắc đều mang một phần tư máu hay nhiều hơn của dòng Texas Ranger này. Khi Madigan chết vào năm 1942, Kelso và Japhet thừa hưởng gà của ông mà chúng được gửi đến chỗ của Kelso ở Galveston. Sweater thiết lập một loạt sân giống rồi Kelso và Japhet thay nhau lựa chọn những con mà họ muốn. Nhưng Kelso còn không thích Claret, nói chi đến Ranger, vì vậy Sweater bắt những con mà ông muốn trong số đó.

    Về sau, Sweater quyết định rằng ông muốn gà của mình tốc độ hơn và ai đó bán cho ông một bầy gà Ba Cựa từ bang Washington. Những con trống này có cựa bình thường, kèm thêm một cựa lú ở bên trên và bên dưới nó. Tôi biết có ít nhất một bầy Blueface hiện đại thể hiện tính trạng này và một số trống không thể lắp cựa sắt một cách như ý nếu không cắt bỏ những cựa nhỏ này. Tôi biết rằng giống gà chọi Ô Sumatra và con cháu của chúng có đặc điểm kỳ lạ này.

    Sweater đá rất nhiều gà của Sam Bigham, một bầy pha Marsh Butcher/Claret. Đấy là một trong những nguồn cơn của việc chân trắng hiếm xuất hiện ở một số Blueface. Ông cũng có một số gà Kearney mà ông lấy từ miền Bắc. Bầy đặc biệt yêu thích của Sweater là Jim Thompson Mahoganies, vốn được cản bởi Bob Lang ở Long Island, New York. Sweater gọi những con Thompson này là vũ khí bí mật của mình và để chúng ở Oklahoma khi ông chuyển đến North Carolina. Ông không chắc việc thương lượng với Percy Flowers có thành hay không, và ông phòng hờ bằng cách để lại Thompson và một loạt sân giống của mình cho những chiến hữu mà mình tin tưởng. Ông để lại một số con giống McLean cho một cựu chiến hữu Okie [người Oklahoma] ở Arizona và hầu hết dòng Thompson cho Billy “The Barber” Atchley ở Oklahoma City, người về phần mình trao cho Sweater một số Butcher thực sự tốt. Sau khi Sweater chết, những sân giống mà ông để lại ở Pineville bị hỏng và lý do chính có thể là vì thiếu những con giống từ Oklahoma này.

    Nói thêm về sự nghiệp của Sweater McGinnis
    Ngoài gà điều (Red), Sweater còn nuôi rất nhiều gà chuối (Grey), chủ yếu của Madigan và Kelso. Chúng thường xuyên được pha với một loạt gà điều, và kết quả thường tạo ra McGinnis Red (điều) hay McGinnis Grey (chuối), dẫu chúng là anh em cùng bầy nhưng lại khác màu. Tôi chụp tấm hình một con trống chuối lông sum xuê vào năm 1949 khi đến thăm Sweater và Lun Gilmore tại chỗ của Jack Walton ở Dallas. Sweater nói với tôi rằng tất cả chiến kê của ông năm đó đều mang một ít huyết thống của con trống này. Hầu hết chất liệu của bài viết này đều rút ra từ lần gặp mặt đó. Tôi tin rằng Gilmore là anh em rể của Jack Walton, và sau này tôi sẽ đề cập đến vai trò của ông trong câu chuyện về dòng Blueface. Đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng quan tâm lắm đến Blueface gốc. Loại gà mà tôi vừa nhắc xuất hiện ở nhiều dòng Blueface hiện đại, nhưng Sweater không coi chúng là hàng đích thực. Để mô tả một cách chính xác về sự phát triển của dòng Blueface, trước tiên tôi phải dựng lại bối cảnh lịch sử. Để làm như vậy, tôi phải đề cập đến hai sư kê chuyên nghiệp khác: J.D. Perry ở Oklahoma City và Max Thaggard dị thường, người mà cho đến tận gần đây vẫn đá chúng ở Gunthrie, Oklahoma. Vào đầu những năm 1940, băng J.D. Perry và Karl Bashara tham gia vào tất cả các trường gà ở Oklahoma. Dòng Shuffler (nạp lùa) của Karl và tài nghệ của J.D như một tay biệt dưỡng và thả gà đã làm nên một băng dữ dằn. Khi C.C.Cooke ở Oklahoma mua tất cả gà của Sandy Hatch với giá 2,500 đô la và rồi liên minh với E.W. Law ở Florida, họ mướn J.D điều hành các trận đấu của mình. J.D pha gà Hatch của Cooke với Claret của Law để tạo ra dòng pha danh tiếng Hatch/Claret mà nó cách mạng hóa bộ môn đá cựa dài. Kết hợp Lực/Tốc độ đã trở thành câu “thần chú” ít ra là trong kê phòng. Cũng thời gian đó, Max Thaggard cản con trống già chột mắt Frost Grey (mà Bobby Manziel đưa cho) với một số mái Brown Red. Kết quả tạo ra Vibrator, những chiến kê đá cận chiến vĩ đại nhất (đâm ngực) mà tôi, hay hầu hết những người khác từng chứng kiến. Có một thời gian, chúng bất khả chiến bại. Sau khi thua quá nhiều trận trước đám gà Hatch/Claret và Vibrator lườn bông (speckle-bellied), Sweater bắt đầu trình làng thứ tốt hơn. Ông nảy ra một ý tưởng thông minh kết hợp Hatch/Claret với Grey/Brown Red và đả bại hết thảy.

    Lun Gilmore, bạn của Sweater, có một con mái già mặt nhợt nhạt (pale headed) mà bình thường sẽ bị giết bỏ, nhưng nó có lẽ là một trong những mái Hatch thật tốt từng đi ra từ chỗ của Ted McLean. Có lẽ nó mang một ít huyết thống dòng Morgan Whitehackle như nhiều gà của McLean, vì một lẽ đặc biệt nào đó mà mó cản ra một số con trông như gà bông. Tuy nhiên, gà Jim Thompson mà Hatch gốc dựa vào cũng tạo ra 20% gà bông và đôi khi có cả một con gà nhạn trắng tinh. Trên thực tế tôi từng thấy gà Hatch Nhạn mà nhà lai tạo ngại công nhận bởi sợ người khác cho rằng họ quản lý bầy đàn kém. Tuy Lun lấy con mái này từ Pete Frost nhưng cả hai cùng chia sẻ nó, đại loại như vậy, Frost nhờ McLean gửi cho họ một con trống Hatch để cản với con mái già này. McLean chịu ơn Frost nhưng ông không muốn dòng gà của mình lọt ra ngoài. Vì vậy ông gửi cho họ một con trống tàm tạm – con gà chột mắt mồng dâu nhỏ con chạng 4:02 [1.87kg] mà đằng nào ông cũng giết bỏ.

    Khi con trống còi cọc này được đem xổ, nó thực sự gây ấn tượng. Nó đá mạnh tương đương với một con quá chạng. Những gã trai vùng Nam Texas này đã quen thấy loại gà đá như búa bổ, nhưng gà Hatch đá mạnh như thế này là điều gì đó mới mẻ. Họ cản nó với con mái già mặt nhợt nhạt để xem kết quả thế nào. Năm đầu họ tạo ra khoảng 20 gà con và đá trống tơ với thành tích trung bình. Một trong số vài con ăn độ bị khò khè và mặt mũi tím tái khi đem xổ. Sweater bắt con trống Blueface già này và cản với một số mái mà ông thích vốn pha trộn giữa Madigin Grey và Lieper Hatch. Đấy là nỗ lực đầu tiên trong việc lai tạo dòng gà Blueface, dẫu chúng vẫn chưa được gọi bằng cái tên đó. Chính con mái già mặt nhợt nhạt thực sự khởi đầu mọi thứ. Đa số hậu duệ của nó cũng thể hiện bộ mặt nhợt nhạt bệnh hoạn như vậy.

    Một vài người bảo Sweater rằng con mái già mang mầm bệnh (máu trắng Leukosis) và ông phải giết nó và tất cả bầy con của nó [ám chỉ Lun Gilmore và Pete Frost đã đưa cả con mái gốc cho Sweater], Sweater không thích gà có cái bản mặt “blue-face” chết tiệt đó nhưng ông vẫn chưa muốn loại bỏ chúng. Chúng có thân hình tròng trĩnh và ông vô tay thấy rất ổn, chúng chỉ có vẻ nhợt nhạt thậm chí với cả những con trống trong tình trạng mạnh khỏe.

    Sweater đem một số mái “blue-face” chết tiệt đó cho các chuyên gia về gia cầm ở Texas A&M College xem có gì khác thường không. Sau một số thử nghiệm, họ nói với ông rằng đám gà hoàn toàn khỏe mạnh. Cái mặt nhợt nhạt, xanh xao gây ra bởi một đột biến về di truyền. Để loại bỏ nó, Sweater phải cản ra thật nhiều gà con và giữ lại những con mặt đỏ để làm giống về sau. Năm đó, Sweater và bè bạn ấp nở đến 500 đầu gà từ con mái già và đám mái con của nó khi pha với một loạt trống khác. Chúng chỉ tạo ra có hai con mái tơ mặt đỏ - mà không có trống tơ nào.

    Khi J.D. Perry nghỉ chỗ Cooke vào năm 1948 để làm cho G.A.C. Halff ở trại Quien Sabe Ranch gần San Antonio, ông đem theo những con Hatch tốt nhất. Những con Hatch này chủ yếu là dòng Thompson/J.W.E. Clarke/Kearney châm thêm chút này chút nọ. Gà McLean cũng có nền tảng huyết thống tương tự nhưng ít nảy ra chân vàng hơn. Mồng dâu bắt nguồn từ dòng Boston Roundhead xưa và Low Comb Irish Whitehackle của Duryea mà nó xuất hiện ở hậu duệ của cả dòng Clark lẫn Kearney. Gà Kearney thời đó là kết hợp giữa Irish Brown Red và Whitehackle của ông, bổ sung thêm gà Duryea và Joe Wingate. Vì vậy đây là nguồn chân xanh lục (green). Ở mức độ nhất định, Sweater và J.D bán ra một số gà Hatch, và vào năm 1958, J.D quảng cáo bán gà Blueface. Gà Blueface gốc (McLean) là gà bám đất, đá chân rời, tương đối chậm. Chúng có xu hướng tự sát khi vươn cổ ra để đá lông. Trống như vậy không thể thắng nhiều trong các giải đá cựa dài ở đẳng cấp hàng đầu. Bởi vậy Sweater thử nghiệm đủ thứ với những con mái mặt nhợt nhạt chết tiệt đó. Hầu hết đều tạo ra trống tàm tạm. Một số con có vẻ hứa hẹn nhưng không di truyền phẩm chất của chúng cho thế hệ sau. Một bầy pha mà ông thử nghiệm dường như bổ sung sự sắc sảo (the edge) mà ông tìm kiếm, đó là pha với gà Shuffler của Karl Bashara. Ông cũng kiếm được một số Brown Red từ lão Starnes ở Konowa, Oklahoma. Tôi luôn nghe nói rằng đây là dòng Brown Red Ái Nhĩ Lan xưa, nhưng chiến hữu của tôi trong 50 năm qua - Old Lunch Money, lại đăng một bài viết trích dẫn lời của Mr. Starnes nói rằng gà của lão chẳng qua là Bashara Shuffler châm thêm ít máu Madigan Grey Sweater mà thôi. Ông cũng có dòng D.H. Pierce Wisconsin Red Shuffler từ nhiều nhà lai tạo khác nhau, nhất là C.V.Myers ở Pensylvania. Bằng cách thử nghiệm nhiều kết hợp khác nhau, ông phát triển bầy pha phù hợp Hatch/Shuffler và những dòng khác mà ông có thể chiến thắng.

    Và ông đã chiến thắng. Ông thu được kết quả tuyệt vời trong 5 năm ngắn ngủi mà ông làm việc với Percy Flowers ở North Carolina. Vào năm 1957 ông tham dự giải gà tơ Lally Memorial Stag Derby ở Pensylvania. Đây là giải đá cựa ngắn (1 ¼ inch) thường niên. Đây là lần đầu tiên Sweater biệt dưỡng gà để đá giải cựa ngắn và lần đầu tiên ông biệt dưỡng gà tơ cho một sự kiện lớn. Không có trường gà lớn nào ở miền Nam từng tổ chức giải derby hay luân lưu dành cho gà tơ. Bởi vậy Sweater vốn luôn đá gà 2 năm tuổi. Ông thắng 9 thua 1, đoạt giải cao nhất. Trận thua là trước trống tơ dòng Jim Thompson của Bob Lang, người đóng góp vào một trong những dòng gà giống của Sweater.

    Các tay đá cựa ngắn nói rằng chiến thắng năm 1957 chỉ là đột biến và rằng Sweater sẽ không có cơ hội lần sau. Vì vậy ông tham dự giải Lally năm 1958 và lại đoạt giải với tỷ số tương tự, 9 thắng 1 thua. Bấy giờ làng gà mới bị thuyết phục rằng cái gã Okie này là tay cáo già, vì vậy họ quyết định giữ tiền và không tham gia vào giải năm 1959. Dẫu vậy sau cùng ban tổ chức (pit management) cũng kiếm đủ số người tham dự và rõ ràng Sweater không thắng giải lần này, ông chỉ xếp thứ nhì với 8 thắng và 2 thua.

    Để tỏ lòng kính trọng trước một sư kê đích thực, tôi nghĩ chẳng có gì thích hợp hơn những lời mà Spectator [bút danh của đại sư kê đá gà tơ-cựa ngắn Frank Shy “Narragansett”] dùng để mô tả những con trống tơ của Sweater tại giải Lally Memorial Derby năm 1957. Nên nhớ rằng những trống tơ này là hậu duệ trực tiếp của những con gà blueface chết tiệt xuất phát từ con mái già mặt nhợt nhạt, bệnh hoạn và con trống đẹt chạng 4:02 mà đáng ra phải cho lên thớt.

    “Những chiến kê hay nhất mà miền Bắc và miền Đông có thể tạo ra xếp hàng để đá với chúng và chúng khiến tất cả đều bỏ chạy. Chúng nhanh nhẹn, nạp dữ, đá mạnh, đâm nghiệt, và chốt hạ tận tình. Chân của chúng vươn ra cả dặm mỗi cú đá, chúng đá chớp nhoáng (snap) và mỗi cú đều nhắm trúng mục tiêu. Trận duy nhất mà chúng thua là trận tốc độ với cú đâm trúng đầu trong vài giây đầu tiên, những điều như thế này có thể và sẽ xảy ra với bất cứ ai đá ở đẳng cấp hàng đầu” (viết bởi Spectator, 1957).

    Khi nói về dòng Blueface, chúng không bao giờ được gọi là Hatch. Điều đó tự khắc hiện lên hình ảnh của trống điều với chân xanh lục. Thậm chí không phải mọi gà Hatch đều có màu đó và dĩ nhiên Blueface lại càng không.

    Tầm màu sắc từ ô tuyền cho đến điều nâu (Shuffler, Brown Red, 3 cựa) trên nền tảng điều chuẩn (Thompson, Butcher, Claret) cho đến khét hay vàng (California Chet hay Redquill). Gà Chet chỉ được Sweater bổ sung vào một vài sân giống và chắc chắn tạo ra một số trống đâm tốt. Blueface có cả mồng dâu lẫn mồng lá và có đủ màu chân xanh lục, xanh dương [chì], vàng và trắng. Có lẽ điều này lý giải cho một số tranh cãi về dòng Blueface. Người này có thể sở hữu một con Blueface mồng dâu, lông vàng (pumpkin) và chân trắng và người khác lại sở hữu con mồng lá, màu điều và chân xanh lục. Đôi khi, gà trống có lẽ cũng có màu nhạn, ô hay bông đỏ, thậm chí cả màu chuối nữa. Tất cả những phân dòng này đều xuất hiện trong các chuồng giống Blueface nhất định.

    Tôi rất thân với Sweater McGinnis vào những năm 1940 và 1950. Trong những năm đó, tôi làm việc như một tay biệt dưỡng và nài gà cho một số sư kê tiếng tăm ( C.C.Cooke, Bobby Manziel Sr...) và nhiều người kém tiếng hơn. Mặc dù chúng tôi là bạn bè và có thăm hỏi lẫn nhau, Sweater không cho tôi những con Blueface tốt của ông. Ông biết rằng chúng tôi sẽ đụng nhau ngoài trường gà và ông không thích đá lại chính dòng gà của mình. Khi Sweater chết, tôi đang trong quá trình di chuyển từ Ft. Worth Texas đến Denver, Colorado. Thật khó khăn để tôi làm việc này, nhưng tôi lập tức viếng thăm những người đang giữ các sân giống của Sweater. Tôi mua tất cả số gà từ bốn sân giống này, mỗi sân là một phân dòng. Trong hơn 30 năm, tôi kết hợp bốn phân dòng này để tạo ra dòng gà Blueface của mình hiện nay.

    ====================================================

    Bộ phim lấy cảm hứng từ cuộc đời của Herman "Sweater" McGinnis: Sư kê - Cockfighter (1974)
     
    Last edited by a moderator: 5/3/16
  2. vnreddevil

    vnreddevil Moderator

    Về cái tên Sweater
    Viết bởi đại tá Sparkman - http://www.ultimatefowl.com

    Herman McGinnis từng làm việc cho Percy Flowers. Ông lớn lên [ở vùng] gần Oklahoma City, Blanchard, và đông Chikasha. Bạn bè vẫn gọi ông là Herman cho đến một ngày nọ (1926) nhiệt độ bỗng hạ thấp từ ấm áp thành lạnh lẽo. Herman McGinnis được thấy đang mặc một chiếc áo len cũ (sweater) cài trễ trước ngực. Vạt áo dài tới đầu gối như là chiếc váy. Ống tay áo xắn từ cổ tay đến cùi chỏ và phồng lên mỗi bên cánh tay như các cầu thủ bóng bầu dục. Tất cả những gì mà bạn có thể thấy là khuôn mặt, hai bàn tay và hai bàn chân ló ra khỏi cái áo len đỏ. Ngay lập tức, mọi người xung quanh ông nói đồng thanh “Lại đây nào, Sweater” đấy là lúc biệt danh này xuất hiện.

    Viết bởi Brownred Kelso
    Những điều ở đây được chứng kiến tận mắt, mà tôi biết rất rõ… Sweater McGinnis chết tại trường gà Old Boxwood, ở Axton, Virginia. Đó là một trận đấu dằng dai, ông thắng trận và hét to rồi ông bị một cơn đau tim nặng ập tới, cái nón mà ông đội ngày hôm đó đại loại được treo trên một cái móc ở cửa ra vào, một ngày nọ bạn bè giở trò và đội cái nón cho một lão da đen già tên là “Mose” người lau dọn nền sới và nó khiến lão sợ gần chết.

    Percy Flowers có lẽ thuê được một trong những tay biệt dưỡng/luyện gà giỏi nhất của mình, một tay người Pháp/Canada tên là Johnny Monroe. Sweater để lại trong “ngăn tủ nhà Percy” đầy những hàng chất lượng tốt và vấn đề duy nhất “tôi nghe nói” mà Percy gặp phải đó là Monroe thích lén lút bán gà và gửi chúng về Canada… vâng câu chuyện là như thế này, Mr. Flowers phát giác sự việc và thuê người bắn Monroe nhưng sát thủ bắn hụt và Monroe chạy trốn khỏi đó… hắn quẩn quanh ở miền Tây bang North Carolina và rồi cũng bị buộc phải rời đi và tôi không bao giờ còn nghe nhắc đến tên hắn từ dạo đó!

    Dòng Sweater được lai tạo bởi Sweater McGinnis cho Percy Flowers là một trong số những dòng gà gan lỳ nhất trên đời, nên đám trộm gà ăn cắp chúng từ chỗ cột dây… vì vậy Sweater cản gà tre vào huyết thống và tôi nghe nói chúng còn đá hay hơn trước đây. Sweater McGinnis cực kỳ chuộng sự gan lỳ… đó là tính cách của ông, ông muốn những trống gan lỳ nhất trên thế giới… và nếu còn sống thì ông có thể đã đạt được mục đích bởi vì chúng đã gần đạt đến mức hoàn hảo…

    Một trong những tay tuyển chọn và luyện gà giỏi nhất mà các sư kê lão thành bảo tôi là đại tá Jack Claffey, ông đã tuyển chọn và biệt dưỡng những trống mà Sweater loại ra khi họ sắp sửa tham dự một giải luân lưu lớn ở St. Augustine, Florida. Đại tá có thành tích thắng trận khổng lồ và độc đáo ở chỗ ông không bao giờ bước đến trường gà và không thích coi gà đá lộn, mà chỉ thích chăm sóc và biệt dưỡng gà chọi. Đây là người đáng ngưỡng mộ nhất qua những gì mà tôi nghe nói về ông và ông sống cả đời ở trại của Percy Flowers cho đến khi chết…

    Bấy giờ, Percy Flowers gặp rắc rối vì nấu rượu lậu (moonshine whiskey), ông phải hầu tòa và sau cùng vẫn thoát tội, chính quyền ra sức kết án ông không chỉ tội nấu rượu lậu mà còn tội trốn thuế rượu nữa. Nhân vật có lẽ giúp ông thoát tội là người đứng đầu bồi thẩm đoàn Willis Holding, cũng là cái tay Willis Holding được Tk Bruner tặng một con gà khi chết. Bây giờ tôi đọc được rằng khi Sweater chết, Harry Parr kiếm được một con trong số trống Sweater từ trại Pinehill (Percy Flowers) [đúng ra là Pineville], là con trống mà Willis Holding gán nợ, ông may mắn khi kiếm được con đó… gà hay thường được săn lùng như Thẻ Vàng American Express vào ngày nay…

    Chính quyền quy kết Percy tội nấu rượu trong rất nhiều năm, 24 giờ mỗi ngày, 7 ngày mỗi tuần, họ dự định đánh thuế ông trên số tiền này… vào thời đó, trại Pinehill rộng đến 5000 acres [2000 mẫu] và Percy Flowers sở hữu hạt Johnson, North Carolina… Nhà kho của ông vẫn còn ở đó và tôi ghé thăm hạt Johnson chỉ vài tuần sau khi con gái của ông biến vùng này thành một thành phố riêng… dẫu sao… À, Percy Flowers có một người con trai, anh vào Đại học North Carolina để học luật và bị chết trong một tai nạn máy bay, tôi thấy một bức hình anh đang lái một máy bay thử nghiệm, nếu anh trở thành một chính trị gia thì có lẽ ngày nay chúng ta vẫn còn được đá gà tại Mỹ… Ai mà biết được…

    ================================================== ==

    [​IMG]
    Willian T. Greene (WTG) – Người hoàn thiện các dòng gà Blueface và Grey mà ông được Sweater McGinnis trao tặng.

    [​IMG]
    Dòng Blueface hoàn thiện bởi WTG (người mà Sweater trao dòng gà này)

    [​IMG]
    Dòng Grey [chuối] hoàn thiện bởi WTG (người mà Sweater trao dòng gà này)

    [​IMG][​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/12/14
  3. bsdinhhuong

    bsdinhhuong Active Member

    Làm lai rai vầy cũng ngon nè em. Mấy sư tổ ngày xưa cũng pha loạn xạ.
     

Chia sẻ trang này