Biệt dưỡng gà đá cựa dao (Bill Gutib) Bill Gutib (1971) - http://www.dannysgamefowlfarm.com Bởi vì nhiều chiến hữu đá gà ở Philippine và Hawaii viết vô số thư từ hỏi về phương pháp biệt dưỡng của riêng tôi. Giờ tôi mới rảnh để trả lời thông qua tạp chí Grit & Steel. Nên nhớ rằng, tôi biệt dưỡng gà theo cách mà tôi chuộng và muốn gà đá theo lối đó. Chương trình biệt dưỡng của tôi bao gồm rất nhiều thể loại và hình thức luyện tập hàng ngày. Những hình thức tập luyện này chủ yếu để phát triển tốc độ, độ bền và sức chịu đựng. Trước tiên hãy tập trung vào tốc độ. Theo tôi, tốc độ là yếu tố quan trọng nhất trong biệt dưỡng cựa dao dài (slasher). Tốc độ đóng vai trò quan trọng trong chương trình tập luyện hàng ngày. Làm thế nào để cải thiện tốc độ? Vâng, cách duy nhất mà tôi biết là bằng phương pháp đu dây. Tức là đặt từng con lên dây chăng ở tầm 1.2 m so với mặt đất và để chùng ở tầm 0.9 m. Khi mới đặt gà lên dây, nó sẽ ngay lập tức ráng giữ thăng bằng vì căng thẳng và hơi vụng về. Một khi nó hoàn toàn có thể giữ thăng bằng trên dây, khoan vội bắt nó tập, bởi vì con gà vốn đang lo sợ này sẽ đập cánh và cố bay xuống đất. Hãy bắt nó khỏi dây, vỗ về và vuốt ve cho đến khi nó bình tĩnh lại. Đặt lên dây và bắt xuống độ chục lần trong vài ngày đầu tiên cho đến khi nó quen. Vào ngày thứ ba, bắt gà ra khỏi lồng và đặt lên dây. Lúc này, nó đã biết làm như thế nào. Ngày bắt đầu tập đu dây thực sự, bạn đong đưa dây nhẹ nhàng trong 15 phút đầu. Đừng để nó uống nước và cho nghỉ 10 phút. Bây giờ, đặt lại lên dây và đong đưa mạnh dần trong 15 phút. Khi làm xong, cho nghỉ 10 phút nữa. Theo phương pháp đu dây này, gà có xu hướng lo lắng, đập cánh và nỗ lực rùn chân tối đa. Điều này rất tốt bởi vì nó không chỉ biết cách giữ cánh thăng bằng, mà đồng thời còn học cách đập cánh cho đều. Do đó, cảm nhận được sự thăng bằng, thời khắc và sức gió. Tôi áp dụng bài tập này vào phương pháp biệt dưỡng 11 ngày một cách thành công. Bài tập này tương tự như bài tập hất (flirting) và chạy kiểu Mỹ, sự khác biệt duy nhất là tôi không cần phải hất hay thúc cho gà chạy. Bởi vì các trận đá cựa dài hiếm khi đi đến chỗ dằng dai và hầu hết đều kết thúc trong vòng từ 30 đến 40 giây. Tôi tin vào hiệu quả của tốc độ. Điều này có thể sai, có gì các bạn cứ góp ý, nhưng tôi tăng thời lượng đu dây thêm 5 phút từ ngày đầu cho đến ngày thứ 10 trong tổng cộng 11 ngày biệt dưỡng (mỗi ngày tăng nửa phút). Nhiều sư kê già lẫn trẻ dường như sẽ nghĩ chắc tôi mất trí rồi. Độ bền (stamina) đòi hỏi khối lượng tập luyện cao, để đưa những chiến kê đá cựa vào tình trạng biệt dưỡng thích hợp. Để tạo ra độ bền, tôi hầu như đã thử mọi phương pháp biệt dưỡng mà tôi biết. Nhưng bài duy nhất có tác dụng đối với tôi là kỹ thuật né và dạt học từ Mr. Ted Zane, người bạn và chiến hữu đá gà thân thiết, Ted là tay biệt dưỡng gà siêu giỏi. Tôi xổ chớp nhoáng từng chiến kê với 4-5 chân. Nếu chúng lơ đãng, hay có xu hướng như vậy, tôi bắt chúng lên và cho cắn mổ. Bởi vì độ bền là yếu tố cần thiết trong biệt dưỡng gà chọi, hầu hết chiến kê đá dao đều phải có điều kiện thể lực tuyệt hảo khi xuất trường. Độ bền là điều bắt buộc đối với gà đá dao. Bởi nếu không có độ bền, gà thường mất lực trong các trận đấu khốc liệt. Sức chịu đựng (endurance) cũng như độ bền phải được huấn luyện cho từng con qua các bài tập hàng ngày. Cả hai thứ đều không có sẵn trong chiến kê. Bất kỳ một sư kê kinh nghiệm nào cũng đều biết điều này, nhưng tôi vẫn nói ra. Tôi áp dụng kỹ thuật né và dạt như sau. Tôi đặt mỗi chiến kê trước các chướng ngại vật với kích thước cao, rộng khác nhau. Ở đầu kia, cậu con trai cả Derek ôm một con trống khác, thấp thoáng qua các vật cản. Việc Derek bồng gà trong tay, kích động chiến kê bên này bắt đầu né và dạt, tôi xin bổ sung thêm đây là phát kiến của riêng tôi. Phương pháp đặc biệt này không chỉ dạy chiến kê cách né, lách, dạt một cách chính xác; mà còn giúp gia tăng sức chịu đựng cho từng chiến kê mà Derek và tôi từng biệt dưỡng qua một số năm. Toi không tự coi mình là tay biệt dưỡng đại tài, bởi vẫn còn nhiều người giỏi hơn mà tôi có thể học hỏi, chẳng hạn thông qua các bài viết trên Grit & Steel của các đại sư kê xưa và nay. Nhiều người sẽ nói, ây dà cái tay Bill Gutib là ai ta? Vâng tôi không hề có ý xúc phạm ai qua những câu nói đùa vô tình. Dẫu trong trường hợp nào tôi cũng đã viết bài này rồi, bởi tôi áp dụng phương pháp này cho riêng mình. Tôi thích viết hơi khôi hài nhưng không muốn mất lòng ai. Bởi vậy bài biệt dưỡng này có xu hướng hơi khôi hài với đa số độc giả, hãy kiên nhẫn, bởi vì tôi chỉ là một “quả táo già” vốn còn phải học hỏi nhiều. Là người mang dòng máu Hawai, Filipino và Bồ Đào Nha, tôi đã cố viết bài này hay nhất trong khả năng có thể. Tôi không đá loại cựa tròn kiểu Mỹ. Tôi không biết gì về các phương pháp tập hất, chạy và xoay đuôi gà (tail spin). Cho dù tôi có vẻ tụt hậu trong phương pháp biệt dưỡng của mình, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra cách nào tốt hơn. Các sư kê thường rất cứng đầu, điều cần thiết trong bộ môn đối kháng này, nhưng chúng tôi không đến nỗi quá ngốc hoặc bỏ qua cơ hội học hỏi từ các sư kê giỏi, những người trao cho chúng tôi những lời khuyên hữu ích và cách thức thực hiện nói chung. Hy vọng các chiến hữu chọi gà vẫn coi tôi là anh em thân thiết. Mahalo và Aloha Nui Loa